Sau khi ăn bữa trưa, Satsuki và Tetsuko tiếp tục lên đường tiến tới làng Poluto. Con đường phía trước còn dài và hiểm trở, có lẽ phải đi đến mai mới tới. Mặt trời dần khuất bóng sau dãy núi cao cao, ánh hoàng hôn tan dần trên nền đất và các tán lá rộng. Hai người đi dọc men theo bờ suối, dừng lại nghỉ ngơi thì trời vừa chập tối. Cũng may là củi khô Tetsuko kiếm lúc trưa vẫn còn kha khá nên hai người dựng được một đám lửa trại.
“Được rồi, để anh đi kiếm chút gì ăn. Nào, muốn ăn ếch nữa không?”-Satsuki dí dỏm nháy mắt trêu đùa.
“Ế…ăn nhiều ếch không tốt đâu. Em nghĩ…ta nên đổi món khác.”-Tetsuko vẫn còn xấu hổ truyện lúc trưa, vội kiếm một cái cớ để từ chối.
“Được rồi, suối ở đây cũng sâu hơn chỗ lúc trưa, có cá cho ta ăn đây!”-cậu sắn áo sắn quần rồi nhảy tụt xuống dòng suối.
“Quang nhãn”
Sau khi dùng chiêu thức bổ trợ, mắt của Satsuki có thể nhìn rõ cá dưới nước trong màn đêm tối. Bắt mấy con cá không phải là vấn đề lớn đối với cậu, còn dễ hơn cả bắt ếch. Rất nhanh lũ cá đã được cậu ném lên bờ nằm giãy giụa mắc cạn. Thấy đã đủ rồi thì hai người tiến hành nướng cá. Trong lúc ăn, khuôn mặt Tetsuko tỏ vẻ không hài lòng, thấy vậy Satsuki bèn hỏi:
“Em sao vậy?”
“Cảm giác như nó không ngon bằng món lúc trưa!”-Tetsuko chẳng nghĩ ngợi gì mà trả lời thành thật luôn.
“Haha, thế là em công nhận món ếch đó một cách quang minh chính đại rồi nhỉ?”
“Vâng! Đúng là không nên coi thường vẻ bề ngoài của nó được.”
“Đợi khi nào nhà mới của chúng ta xây xong đi, trong khu rừng đấy chẳng phải có rất nhiều ếch sao?”-Satsuki ngước mắt lên trời nghĩ ngợi rồi lại quay sang nhìn Tetsuko.
“Thật ra hầu hết ai lần đầu nhìn thấy ếch cũng đều không dám ăn như em hết.”
“Nghĩa là anh cũng vậy à?”-Tetsuko che miệng mỉm cười.
“Anh nói là hầu hết thôi mà. Riêng anh thì không sợ nhưng gần như là phụ nữ rất sợ ếch ngay từ lần đầu nhìn thấy.”
“Haizz, sự thật phũ phàng ghê!”
“Mà cũng không còn sớm nữa, ta nghỉ thôi mai còn đi tiếp!”-Satsuki với lấy hành trang, lôi ra hai túi ngủ đưa Tetsuko một cái.
“Vâng! Mong là sẽ đến sớm, mong chờ quá đi thôi!”
Sáng hôm sau, cả hai đều dạy rất sớm. Có lẽ đều rất mong chờ mau chóng được đến ngôi làng nhìn ngắm nhưng bông hoa lấp lánh.
“Rồi, đi thôi!”-Sau khi ăn sáng xong xuôi, Tetsuko phấn khởi chạy đi trước, bỏ xa Satsuki đang mang vác đống hành trang nặng trĩu theo sau.
“Này, chờ anh với coi chừng lạc bây giờ!”-Satsuki cuống quýt chạy theo trong dáng vẻ nặng nề khổ sở.
“Haizz, thật là mệt mỏi cái thân tôi!”
Đi đến mãi tận chiều chiều, ngôi làng Poluto với khung cảnh chợ đông đúc mới dần hiện ra trước mắt. Hôm nay chắc là có phiên họp chợ rồi. Satsuki và Tetsuko nhìn thấy ngôi làng thì vội nhanh chân chạy tới, đến nơi thì dừng lại thở như đứt hơi.
“Được rồi! Vào thôi!”-Tetsuko hào hứng reo lên.
“Khoan, từ từ đã để anh đi trước, em đi sau đi!”-Satsuki vội níu tay cô lại khuyên nhủ.
“Sao vậy?”-cô quay lại ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
“Người làng không cho phép người lạ vào đâu, anh là người quen để anh vào trước cho?”
Rồi Satsuki bước lên trước, Tetsuko chỉ đành theo sau. Bước vào cổng làng, tất cả mọi người gần đó thấy cậu thì ngạc nhiên lắm. Rồi tất cả đều mừng rỡ vừa chạy tới vừa reo.
“A, Satsuki đến rồi!”
“Satsuki đến thăm làng, cậu ấy đã quay trở lại!”
“Đợi lâu quá đấy, tôi tưởng cậu vẫn để bụng chuyện cũ rồi không quay lại đây nữa chứ!”
Satsuki cảm thấy có chút vui mừng vì được chào đón nhưng cũng không kém phần ái ngại.
“Được rồi! Mọi người đừng nghĩ cháu phụ bạc nhỏ nhoi vậy chứ. Bỏ cháu ra được chưa ạ, ngộp quá trời.”
Người làng lùi ra sau, cặp mắt từng người chú ý đến cô gái đằng sau Satsuki.
“Thế còn…ai đây?”-một người thắc mắc.
“Dạ, đây là bạn cháu, người mà lần trước cháu nói sẽ dẫn tới ấy!”-cậu nhìn Tetsuko và chỉ tay giới thiệu.
“Vâng, cháu là Tetsuko ạ! Mong mọi người chiếu cố cho!”-Tetsuko cũng nhanh nhảu tiếp lời.
“Chà, cô bé xinh đẹp quá, trông hai đứa xứng đôi đấy!”
Phản ứng với lời trêu ghẹo, hai người đỏ mặt xấu hổ, chỉ phản bác bâng quơ.
“Cháu…chúng cháu chỉ là bạn!”-Satsuki ấp úng lên tiếng.
“Vâng, vâng! Phải đấy chỉ là bạn thôi!”-Tetsuko cũng láu cá hùa theo nhưng hai má vẫn còn đo đỏ ngượng ngùng.
“Thôi không trêu hai đứa nó nữa, ta dẫn cháu đi gặp Elie!”-trưởng làng Yui bước ra giải vây, đề nghị dẫn đường.
“Cảm ơn trưởng làng, nhưng cháu vẫn nhớ đường ạ, có sợ phiền bà không?”
“Ồ, ta muốn được gặp ân nhân của ngôi làng này, chả lẽ lại không cho ta đi cùng sao?”
Trước lời lẽ sắc bén của trưởng làng, Satsuki đành phải cho bà đi theo dẫn đường mặc dù cũng không muốn phải làm phiền bà.
“Vâng, nếu bà không cảm thấy phiền!”
“Được!”
Trưởng làng đi trước dẫn đường. Hai bên lối đi cây cối mọc cao um tùm, thi thoảng có vài con động vật nhỏ như sóc hay thỏ. Tetsuko vừa đi vừa chăm chú ngắm nhìn, mặt thoáng hiện lên nét buồn rầu. Satsuki thấy vậy thì vỗ vai an ủi:
“Tetsuko, anh biết rằng những cảnh vật này rất giống ở làng của em khiến em gợi nhớ cũng là chuyện thuờng tình. Nhưng chúng ta đang đi chơi, hứa với anh rằng đừng có buồn được không?”-giọng cậu trầm ấm thì thầm vào tai Tetsuko.
“Cứ như kiểu anh đọc được suy nghĩ của em vậy!”-cô thở dài rồi quay sang Satsuki. “Vâng, không buồn nữa là được chứ gì?”-rồi Tetsuko nở một nụ cười thật tươi đánh bay nỗi buồn trong thâm tâm.
Satsuki thấy vậy thì cũng an tâm mà cười theo. Đi được thêm đoạn nữa thì cũng tới nhà Elie. Ngôi nhà vẫn chẳng thay đổi từ khi lần trước cậu đến. Cũng phải thôi, chỉ là khoảng thời gian ngắn thôi mà.
“Satsuki-oniichan, anh lâu quá đấy làm em chờ mãi!”-tiếng Elie vọng tới, theo sau đó là dáng dấp bé nhỏ đang chạy tới phía cậu.
Cô bé nhanh nhảu nhảy lên người Satsuki ôm thật chặt như thể chưa muốn buông ra.
“Ây chà, có cần phải vậy không? Mà hình như em lớn hơn trước thì phải!”-Satsuki mỉm cười xoa đầu cô bé.
“Này Satsuki, hình như em vừa nghe cô bé gọi anh là onii-chan nhỉ?”-Tetsuko như chưa tin vào những gì mình nghe, thắc mắc tới Satsuki.
“Ờ, anh nhận làm anh trai của cô bé!”-cậu quay ra cười cười giải thích.
“Chào chị ạ, em là Egatsu Elie, còn chị là Nakamoto Tetsuko?”-Elie ngơ ngác chào hỏi.
“Ừ! Sao em biết tên chị?”-Tetsuko ngạc nhiên hỏi.
“À, lần trước là anh kể cho con bé.”-Satsuki giải thích.
“Được rồi, để chào đón anh chị, hôm nay ta sẽ mở tiệc ha ngài trưởng làng!”-Elie quay ra kỳ vọng nhìn trưởng làng.
“Ờ, tối nay mời mọi người đến quảng trường ở trung tâm làng nhé! Ta sẽ mở tiệc. Bây giờ ta sẽ đi thông báo với làng đây!”-trưởng làng Yui rời đi trong ánh chiều tà hửng đỏ, trời đã sắp tối rồi không còn sớm nữa.
“À đúng rồi, mẹ em đâu Elie-chan?”
“Mẹ em đang đi lấy củi rồi xíu nữa là về liền. Hai anh chị vào nhà đi, đứng đây mang đồ nặng lắm!”-Elie tụt xuống, chắp tay sau lưng hiên ngang đi về phía nhà mình với khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.
“Rồi, anh Satsuki tối nay ngủ ở phòng bố em nhé! Còn chị Tetsuko ở cùng phòng với em được không?”-cô bé chạy đến gần Tetsuko hỏi.
“Không phiền em đấy chứ?”
“Không đâu ạ, rất hân hạnh chào đón chị!”
Tetsuko thấy cô bé nhiệt tình lại dễ thương nên cũng vui vẻ nhận lời. Tối hôm đó mọi người cùng nhau nhảy múa xung quanh ngọn lửa trại, ăn uống linh đình hoành tráng chào đón người anh hùng quay lại thăm làng. Tetsuko cũng đã được gặp lại ông lão lái xe ngày trước cùng bà lão vợ ông trong niềm xúc động nghẹn ngào. Đã lâu rồi Satsuki và Tetsuko không được tận hưởng cái không khí đông vui của làng như vậy. Họ đã từng được đắm mình trong cái không khí ấy mỗi mùa lễ hội về. Vậy mà bây giờ nó lại trở nên xa rời làm sao. Họ tự nhủ rằng chắc chắn sẽ trở về thăm làng một ngày nào đó không xa. Elie thấy hai anh chị đang đăm chiêu suy nghĩ thì tiến đến phá tan bầu không khí yên lặng của hai người.
“Này này. Hai anh chị làm gì mà trông như tự kỉ vậy. Sao không ra nhảy múa vui đùa cùng mọi người kìa. Chẳng phải bữa tiệc này dành cho hai người hay sao?”
“À, không có gì đâu, chỉ là chút kí ức ùa về.”-Satsuki ngước lên nhìn Elie rồi cười gượng.
“Vậy sao, em cũng đang có chút kỉ niệm gợi nhớ…về ngôi làng của mình.”-vẻ buồn khẽ thoáng qua trên đôi mắt Tetsuko.
“Thôi nào, vui lên đi. Ngày mai em sẽ dẫn hai anh chị đi ngắm hoa Nhật Kim Lan ha! Hai người tới đây vì mục đích đó mà phải không?”
Nghe thấy vậy, Tetsuko phấn chấn hẳn lên không còn buồn nữa. Cô rất háo hức mong chờ xem nơi ấy là một không gian như thế nào. Một xứ sở thần tiên tựa như thế giới trong những câu truyện cổ tích mẹ cô vẫn hay kể từ khi là một đứa bé. Hai người dần hoà nhập với dân làng, cùng nhau nhảy múa, ca hát say sưa như một ngày hội làng đúng nghĩa. Cuộc vui nào cũng có lúc tàn, đên hôm đó trăng rất rõ soi sáng cả một bầu trời đêm tĩnh mịch, in bóng vàng trên những ngọn cây, hiên nhà, xuyên qua cửa sổ đậu lên chiếc giường nhỏ. Tetsuko và Elie bây giờ vẫn còn tâm sự với nhau chưa ngủ.
“Chị Tetsuko, chị thấy anh Satsuki là người thế nào?”-Elie mở lời hỏi về Satsuki.
“Elie-chan? Tại sao em hỏi vậy?”-Tetsuko cảm thấy bất ngờ với câu hỏi vừa rồi, nhìn cô bé bằng ánh mắt thắc mắc.
“Thì chị cử trả lời đi.”-Elie mỉm cười nhìn cô.
“Để xem nào… À thì là một người tốt bụng, hào phóng, có chút khiêm tốn nhưng lời nói khá sắc sảo đã vậy còn nhây nữa!”-cô đặt tay lên cằm nghĩ ngợi rồi trả lời, nói đến chữ “nhây” thì đột nhiên cười bất lực.
“Nhây á? Em có thấy anh ấy nhây đâu nhỉ? Cùng lắm là chỉ đáp trả lại khi bị trêu ghẹo thôi mà!”
“Chị cũng không biết!”-cô cười trừ không biết nói gì hơn.
“Hay là có khi anh ấy chỉ nhây với mỗi mình chị thôi ý!”-Elie hào hứng nói ra ý kiến của mình.
“Haaa, sao lại chỉ với mỗi mình chị?”-Tetsuko thở dài khó hiểu.
“Anh ấy có cách đối xử riêng với chị có nghĩa chị chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim anh ấy!”-cô bé nhắm mắt hồn nhiên giảng giải.
Nói đến đây, mặt Tetsuko bỗng hửng đỏ, nhưng cũng rất tò mò về việc này.
“Vị…vị trí quan trọng sao? Đại loại là đồng đội ý hả?”-cô lắp bắp dò hỏi.
“Không không, nếu là đồng đội thì không nhất thiết phải thế làm gì, một thứ khác quan trọng hơn nhưng có vẻ khá mập mờ!”-cô bé vừa nói vừa múa may ngón tay biểu thị, gương mặt tỏ vẻ suy tư trầm trọng.
“Thế…đó là gì?”-Tetsuko sốt ruột hỏi.
“Em không biết, chị cứ chờ đi thời gian sẽ trả lời thôi!”-Elie cười híp mắt, úp úp mở mở như mở như lời gợi ý.
“Haizz, mà thôi! Cũng chẳng trách em được!”-cô thở dài lần thứ hai rồi quay người ra định ngủ.
“Thế…chị có tình cảm với anh Satsuki không đấy?”-Elie ngập ngừng hỏi.
Bị hỏi một câu “chiếu tướng” như vậy thật là khó xử cho Tetsuko. Quả thật cô chẳng biết trả lời ra sao, chỉ biêt đỏ mặt xấu hổ.
“Sao…tự nhiên em hỏi thẳng thế?”
“Thì chị cứ trả lời thật lòng mình đi! Chúng ta là con gái với nhau thì ngại gì?”-Elie vô tư giục Tetsuko.
“Chị…chị…chị…”
Tetsuko bối rối không nên lời, cứ nói lắp bắp hoài làm Elie cũng cười thầm. Dường như cô bé đã nhận ra tình cảm của hai người dành cho nhau.
“Thôi khỏi cần nói nữa đâu ạ! Em nhìn là biết rồi!”
“Hế!?”
“Nói cho chị biết luôn nhé! Anh Satsuki thích chị! Chẳng lẽ chị không cảm nhận được gì từ cử chỉ và hành động anh ấy dành cho chị sao? Thế nhé, không nói nhiều nữa, em đi ngủ đây muộn rồi!”
Rồi Elie quay vào ngủ, để lại Tetsuko thổn thức suy nghĩ về những lời cô bé vừa nói. Cô thấy hơi hoài nghi nhưng cũng thoáng mừng thầm.
“Xem ra tình cảm mình dành cho anh ấy không hẳn là vô vọng rồi!”
Rồi cô cũng chìm vào giấc ngủ sau màn đêm tĩnh lặng. Ngày mai sẽ là một ngày rất tuyệt đang đón chờ cô. Ở phía bên kia, Satsuki vẫn đang ngồi trên mái nhà ngắm nhìn những ánh sao đêm nhấp nháy trên bầu trời rộng lớn thăm thẳm. Cậu nhắm mắt lại cầu nguyện điều gì đó, hít thở thật sâu như lục lọi mọi sự can đảm trong thâm tâm.
“Được! Ngày mai mình sẽ nói! Nhất định phải nói cho cô ấy biết!”