Thần Linh - Đông Ca

Chương 46: Nóng quá…..



Edit: Đậu

“Tuệ Tuệ, ngủ chưa con? Đừng quên tắt nhạc đấy nhé.” Lúc ba Chu đi đến gõ cửa, Chu Tuệ đang làm tình với người đàn ông trên ghế.

Cô ngồi lên đùi Hình Minh, hai người mặt đối mặt, người đàn ông giữ chặt eo thon của cô điên cuồng cắm rút ra vào, miệng còn cắn hút một bên vú, âm thanh mút mát kích thích khiến da đầu cô tê dại từng cơn.

Chu Tuệ run lẩy bẩy ngửa cổ há miệng thở dốc, nước mắt sinh lý men theo khóe mắt chảy xuống, cô cắn chặt môi, có tiếng rên rỉ mê người phát ra từ khoang mũi, cô rất muốn nói chuyện, nhưng Hình Minh bất chợt đâm sâu nên chẳng nói được câu nào.

Cô bấu vào cánh tay anh, muốn bảo anh dừng lại, lời còn chưa thốt lên, đã bị cắm đến cao trào.

“Đồ xấu xa…..” Chu Tuệ cắn vào cổ anh, bụng dưới co giật liên tục, ý thức trở nên hỗn loạn, trong miệng mềm mại lẩm bẩm, “Đồ xấu xa…..”

Tiểu huyệt co rút kịch liệt khiến cho xương cụt Hình Minh tê dại, anh bịt miệng cô, eo hông điên cuồng đong đưa cắm rút thêm mười mấy lần, sau đó cứng rắn rút ra ngoài thở dốc bắn tinh, trong không khí ngập tràn mùi tanh nồng đậm.

Khắp người Chu Tuệ ướt sũng, trên người không phải dâm thủy thì chính là tinh dịch, người đàn ông nâng cằm cô lên hôn cô, rồi ôm cô đổi một tư thế khác, bảo cô nằm lên giường, nửa thân trên tựa sấp trên tấm ga trải giường, mông vểnh lên cao, anh giữ eo cô, cắm vào từ phía sau.

Hình Minh tắt nhạc đi, Chu Tuệ cắn chặt tấm ga trải giường, cơ thể bị đâm đến lắc lư, nước mắt và nước bọt chảy hết xuống ga trải giường.

Người đàn ông nhấp vào với lực đạo mạnh mẽ như thế, Chu Tuệ có cảm giác như bản thân sắp chết vậy, khoái cảm ập đến, cô cắn tấm ga trải giường kìm nén tiếng rên rỉ đang muốn vọt ra khỏi cổ họng, mu bàn chân co quắp, bụng dưới co giật, có tia sáng trắng xoẹt qua trong đầu, Hình Minh bịt chặt miệng cô, đè trên mông cô nhấp mạnh thêm mười mấy cái, làm mắt cô trợn trắng, gần như sắp ngất đi, bấy giờ anh mới chịu dừng lại.

Trên người anh rất nóng, cánh tay rắn chắc vừa chạm vào eo cô, Chu Tuệ đã mở mắt ra: “Nóng quá…..”

“Buồn ngủ rồi à?” Anh lấy khăn giấy lau chùi giúp cô.

Cô gật đầu: “Mấy giờ rồi anh?”

“11 giờ 29 phút.” Anh nhìn đồng hồ đeo tay trước đó đã tháo xuống, cầm nó lên đeo lại vào tay, tiếp đó kéo cô ôm vào lòng.

“Anh….” Chu Tuệ cắn lên bả vai cứng rắn của anh, “Sao lần nào….anh cũng lâu như vậy.”

“Bị bỏ đói lâu quá.” Hình Minh véo cằm cô, cúi đầu hôn lên môi cô, “Thật ra anh vẫn chưa ăn no.”

Chu Tuệ: “……”

Cô đẩy lồng ngực săn chắc của anh, giọng nói khàn khàn mềm mại: “Anh coi chừng sau này già rồi không còn dùng được nữa đâu.”

Hình Minh nhỏ giọng cười thành tiếng, lồng ngực rung rung: “Em yên tâm, dù anh có già vẫn sẽ tìm em.”

Chu Tuệ: “……”

Cô đấm vào vai anh, người đàn ông bắt lấy bàn tay của cô đặt trong lòng bàn tay mà ma sát, anh cúi đầu hôn lên trán cô, giọng nói mang theo chút khàn khàn sau khi xong việc: “Tiền trong túi cho em hết, không cần cất giữ giúp anh, muốn mua gì thì cứ mua.”

“Không mua.” Cô không thích dáng vẻ dặn dò khi xong việc này của anh, bèn nhắm mắt lại, ôm chặt anh.

Hình Minh xoa đầu cô: “Nghe lời.”

Anh có chuyện giấu cô, Chu Tuệ không nói cụ thể, nhưng cô biết chắc chắn không phải là chuyện gì tốt.

“Em nghe lời.” Cô mở mắt ra, ngửa mặt nhìn anh, “Anh cũng phải nghe lời, lần khác đến gặp em, phải bình an không được bị thương.”

Hình Minh không nói gì, chỉ đè tay sau gáy cô cắn mạnh vào môi cô.

“Nếu như anh không quay về được.” Anh hôn lên mắt cô, giọng nói mang theo chút khàn đặc, “Em hãy quên anh đi.”

“Đồ xấu xa.” Cô đỏ mắt mắng chửi.

“Anh chính là một tên xấu xa.” Anh cong môi, nhưng trong mắt lại không có ý cười, ngón tay cái vuốt ve cánh môi cô, “Cười một cái nào, anh phải đi.”

Chu Tuệ không cười, ôm chặt anh, khắp mặt toàn là nước mắt: “Em không biết bao giờ mới có thể gặp lại anh, em có thể đợi một tháng hay hai tháng, nửa năm cũng được….nhưng, anh phải quay về nhé.”

“Có được không?” Cô ngửa mặt nhìn anh, một dòng nước mắt chảy xuống.

Hình Minh vươn tay gạt đi nước mắt ấy, giọng nói như nghẹn lại trong cổ: “Được.”

Anh mặc quần áo vào, mở cửa sổ xoay người nhảy ra ngoài, Chu Tuệ trùm chăn bông đứng bên cửa sổ, viền mắt đỏ bừng nhìn anh rời đi.

Hình Minh đột nhiên xoay người nhảy vào, đỡ gáy cô, hung hăng cắn mút môi cô.

“Chu Tuệ.”

Có lẽ anh muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc vẫn không nói gì cả, chỉ dùng bàn tay xoa gáy cô, cuối cùng xoay người rời đi không quay đầu lại nữa.