Thần Linh

Chương 60: Kẹo có nhân



Edit: Đậu

Trong khi quét dọn nhà cửa, Chu Tuệ nhìn thấy bức chân dung trong phòng mẹ Hình Minh, là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, khuôn mặt rất đỗi dịu dàng.

Chu Tuệ lau chùi sạch sẽ khung ảnh rồi đặt về chỗ cũ, sau đó còn trịnh trọng quỳ xuống đất dập đầu với bà ấy một lần.

Phòng của Hình Minh rất gọn gàng, trên bàn chẳng có vật gì dư thừa, đến cả một quyển sách cũng không có, trong tủ quần áo treo vài bộ đồng phục thời cấp 2, cấp 3 của anh và một quả bóng rổ bị xì hơi, bên trên là bảy tám cái tên được viết tay, trông giống như là tên của các thành viên trong đội bóng rổ.

Chăn trên giường không còn đắp được nữa, Chu Tuệ thu gom mang đi phơi nắng, tiếp đó ra ngoài mua một bộ chăn ga mới.

Buổi tối cô nằm trên giường của Hình Minh, ôm bộ đồng phục anh từng mặc nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ, lúc tỉnh lại cô cảm thấy hoảng hốt, luôn cảm giác như anh vẫn còn đó, ở ngay bên cạnh cô, nhưng bên cạnh trống không, cả căn phòng, ngoài cô ra chẳng còn ai khác.

Chu Tuệ lau chùi giặt giũ, thu dọn gần một tuần, cô mua thêm mười mấy chậu trầu bà vàng treo trong phòng, còn tặng cho mấy chú mấy bác trong khu một ít trái cây và bánh kẹo.

Khuôn mặt cô xinh đẹp, tính cách lại tốt, mới đến một tuần thôi mà mọi người sống trong khu này ai cũng thích cô, nhìn thấy cô luôn chủ động chào hỏi, nếu như nghe nói cô đi mua thức ăn, thì sẽ dẫn cô đi trả giá với người bán, trước khi về còn muốn chủ quán tặng cô vài cọng hành.

Chu Tuệ thích hàng xóm ở đây vô cùng, mỗi lần tình cờ gặp trên đường cô đều tiến lên trước chào hỏi, rồi tiện tay xách đồ giúp mọi người.

Cô tìm được một công việc ở gần đó, ban ngày đi làm, tan làm xong thì đến hội quán Taekwondo học võ, trong hội quán đa số là trẻ con và con trai, rất ít các cô gái trẻ xinh đẹp giống như cô đây, lần nào kết thúc buổi học, cũng có chàng trai chạy đến hỏi cô có muốn đi cùng nhau không.

Chu Tuệ cầm khăn mặt lau mồ hôi, vừa uống nước vừa lắc đầu.

Đồng nghiệp tầm tuổi cô, toàn là sinh viên vừa tốt nghiệp không lâu, hằng tuần đều bàn bạc xem nên đi đâu tụ họp ăn uống, hẹn thêm mấy bạn nam, ăn uống và nói chuyện, Chu Tuệ chỉ tham gia một lần rồi không đi nữa, mấy tên đàn ông nướng thịt xong sẽ nhét vào tay cô, ân cần rót rượu rót nước ngọt cho cô.

Nhưng cô luôn hy vọng sẽ có một người đột nhiên xuất hiện, cướp đi miếng thịt nướng trong miệng cô, cất giọng khàn khàn dễ nghe gọi cô: “Chu Tuệ.”

Cô ngơ ngác quay người lại, chỉ nhìn thấy khuôn mặt của một người đàn ông xa lạ, anh ta cười cười hỏi cô: “Có thể kết bạn wechat với em không?”

Trái tim Chu Tuệ vô cùng đau xót, cô lắc đầu, cố gắng nặn ra một nụ cười nói: “Em có bạn trai rồi.”

Mấy người đồng nghiệp ngồi bên cạnh kinh ngạc nhìn cô, chưa bao giờ nghe Chu Tuệ nói mình đã có bạn trai, có vài người sáp tới hỏi cô sao không dẫn bạn trai đến, còn hỏi bạn trai cô làm nghề gì, có đẹp trai hay không, cao bao nhiêu v,v…

Chu Tuệ uống một hớp rượu, nghĩ đến Hình Minh, trên mặt lộ ra nụ cười: “Mọi người từng ăn kẹo có nhân chưa? Bên ngoài tuy rất cứng, nhưng bên trong rất mềm và ngọt.”

Anh nói anh không phải là người tốt.

Anh còn nói thần linh không bảo vệ được em, anh bảo vệ em.

Viền mắt trở nên nóng bừng, cô hít sâu một hơi, mỉm cười nói: “Bạn trai của tôi chính là người như thế.”

“Wow, cậu hình dung như thế này, cảm giác có nội hàm ghê.” Đồng nghiệp Lý Giai Giai mắt sáng rỡ, “Không bàn về ngoại hình, chiều cao, chỉ đơn giản miêu tả con người anh ấy thôi, tôi cũng cảm thấy lãng mạn quá nha.”

Một đồng nghiệp khác tên Tần Bối hỏi: “Bây giờ anh ấy đang ở đâu? Định khi nào để bọn tôi gặp anh ấy đây?”

Lý Giai Giai phụ họa: “Đúng đấy! Tôi cũng tò mò không biết kẹo có nhân rốt cuộc là người như thế nào.”

Chu Tuệ nhấp một hớp rượu trong ly, cổ họng đắng nghét: “Anh ấy đi đến một nơi rất xa rồi.”

Sau này sẽ không quay lại nữa.