Chu Tuệ và mấy người đồng nghiệp ăn cơm xong thì đi đến tiệm trà sữa ở bên cạnh để mua đồ uống giải nóng, Lý Giai Giai cầm điện thoại lướt Taobao, thỉnh thoảng hỏi Chu Tuệ: “Cậu ăn đầu thỏ cay không?”
Chu Tuệ lắc đầu.
“Chân gà rút xương? Cổ vịt cay? Trứng ngâm xì dầu? Bánh mì đang hot rần rần trên mạng thì sao? Cậu ăn không?” Lý Giai Giai liên tục hỏi mười mấy món, Chu Tuệ đều nhẹ nhàng lắc đầu.
Cho đến khi sau lưng truyền đến một giọng nói ấm áp, bị khí lạnh trong tiệm trà sữa xâm nhập, mang theo cảm giác khàn đặc: “Ăn xúc xích không?”
Chu Tuệ lắc đầu nửa chừng, bỗng thình lình quay đầu lại.
Lý Giai Giai bị phản ứng của cô dọa sợ, vội quay đầu theo thì nhìn thấy có một người đàn ông đứng sau lưng không biết từ khi nào, dáng người rất cao, mặc một chiếc áo T-shirt màu đen, bên dưới là quần thể thao màu đen, mái tóc ngắn cũn, vẻ mặt lạnh lùng, lông mày vừa đen vừa rậm, giữa mày hơi nhíu lại, tôn lên xương cung mày rõ nét, ánh mắt thẳng như ruột bút rơi hướng đến gương mặt của Chu Tuệ, môi mỏng cong lên thành một nụ cười.
Đẹp trai đến khó tin.
Lý Giai Giai lập tức lộ vẻ mê trai, một tay che miệng một tay kéo Chu Tuệ: “Wow! Trai đẹp! Chu Tuệ! Cậu mau nhìn xem!”
Chu Tuệ ngây người nhìn người đàn ông ấy chăm chăm, Lý Giai Giai không nhịn được bật ngón tay cái với Chu Tuệ: “Quả nhiên! Cuối cùng cậu cũng đồng tình với mắt nhìn người của tôi rồi!”
Một giây sau, bỗng nhìn thấy Chu Tuệ nhào qua đó, ôm chặt lấy người đàn ông.
Lý Giai Giai: “…..”
Tần Bối ngồi bên cạnh cũng ngơ ngác, nhỏ giọng hỏi Lý Giai Giai: “Người này…chắc không phải là bạn trai của cậu ấy đó chứ?”
Lý Giai Giai tức khắc tỉnh ngộ: “Đậu má! Đây chính là kẹo có nhân? ! Mẹ nói, đẹp trai quá!”
Chu Tuệ ôm lấy eo người đàn ông, cách lớp vải áo sờ soạng lồng ngực và sau lưng anh, giống như đang xác nhận điều gì đó, một đường sờ đến tận trái tim anh, lúc cảm nhận được nhịp tim đập của anh, cô không nhịn được ngẩng mặt lên hỏi: “Có phải em…đang nằm mơ không? Có phải em đang nằm mơ không?”
Viền mắt cô đỏ ửng, nước mắt thi nhau rơi xuống.
Cô vươn tay sờ mặt anh, men theo lông mày của anh đi xuống, sờ đến mắt, sống mũi, và đôi môi của anh.
Người đàn ông há miệng cắn ngón tay cô, đôi mắt đen láy ửng lên chút tia máu, giọng nói khàn đặc: “Em nói xem?”
“Đừng gạt em…không phải em đang nằm mơ có đúng không?” Chu Tuệ bật khóc lớn, cô quay đầu nhìn về phía hai cô đồng nghiệp, hỏi bọn họ, “Các cậu cũng có thể nhìn thấy anh ấy đúng không?”
Lý Giai Giai và Tần Bối mặt đối mặt nhìn nhau một láy, không hẹn mà cùng gật đầu: “…..Thấy chứ.”
Chu Tuệ vừa khóc vừa cười, trước mặt mọi người, cô vươn tay chui vào dưới áo của người đàn ông, khi chạm vào vết sẹo do đạn bắn trước ngực anh, nước mắt cô lại rơi xuống: “Là thật này…là thật này…”
Người đàn ông ôm cô vào lòng bằng một tay, bàn tay rộng lớn vuốt lưng cô, giọng nói rơi bên tai cô, trầm ấm dễ nghe: “Chu Tuệ.”
Anh nói: “Anh rất nhớ em.”
“Đồ xấu xa….” Chu Tuệ giơ tay đấm vào vai anh, đấm vài cái đã mất hết sức, cô ôm anh khóc hu hu, khóc đến mức hít thở không thông, nước mắt chảy hết trên vai người đàn ông, chẳng mấy chốc đã thấm ướt đầu vai của anh, khóc xong cô lại cắn vào cổ anh.
Xúc cảm chân thật, hơi thở chân thật.
Tất cả mọi thứ đều là sự thật, cô nhả vết cắn ra, ôm eo anh, lắng nghe tiếng tim đập đều của anh.
“Về nhà nhé?” Hình Minh nhỏ giọng hỏi.
Chu Tuệ gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Chân em mềm nhũn…..”
Toàn thân cô run rẩy liên tục, tay chân mềm nhũn, không còn chút sức lực nào.
Hình Minh nở nụ cười, ôm ngang cô lên đi ra ngoài, khi đi ngang qua hai vị đồng nghiệp kia, anh không quên gật đầu chào bọn họ.
Lý Giai Giai kinh ngạc che kín miệng, nhìn từ phía sau, có thể nhìn thấy các đường cơ bắp căng lên dưới lớp áo T-shirt lúc người đàn ông dùng sức, chỉ riêng hai cánh tay nổi đầy gân xanh kia thôi đã khiến Lý Giai Giai nhìn đến lác mắt.
“Đây là eo chó đực trong truyền thuyết sao?” Lý Giai Giai không kìm nén được hỏi, “Ở trên giường….chắc hẳn rất mạnh mẽ nhỉ?”
Tần Bối duỗi tay bịt miệng cô ấy lại: “Cậu đúng thật là cái gì cũng dám nói.”
Qua một lúc sau, cô ấy phụ họa nói: “Tôi cảm thấy chắc hẳn là siêu mạnh mẽ.”