Chu Tuệ vừa bước vào phòng làm việc đã bị các đồng nghiệp vây quanh, vừa nãy trong thang máy có người của các công ty khác bên canh, bọn họ ngại không dám lên tiếng nên sắp nghẹn chết.
“Anh ấy chính là kẹo có nhân đúng không?”
“Sao trước đây chưa từng gặp anh ấy vậy?”
“Anh ấy làm công việc gì?”
“Hai người quen nhau như thế nào?”
“Không phải cậu là người từ vùng khác đến sao? Cậu vừa đến đây đã tìm được bạn trai hả?”
Chu Tuệ trả lời ngắn gọn súc tích: “Tôi quen anh ấy ở quê cơ.”
“Trời má, chắc không phải là hai người cãi nhau, sau đó anh ấy chẳng ngại đường xa đuổi theo đến đây đó chứ?” Lý Giai Giai bịt miệng, dáng vẻ như bị cảm động đến rơi nước mắt, “Bảo sao hôm qua cậu nhìn thấy anh ấy thì khóc lóc thảm thương như vậy, chắc chắn là gương vỡ lại lành.”
Chu Tuệ: “…..Xem như vậy đi.”
“Khó trách cậu không thích mấy đứa con trai trong buổi liên hoan, quả thật không có cửa so sánh với bạn trai của cậu.” Tần Bối nói.
Lý Giai Giai tán thành: “Nếu như tôi có bạn trai đẹp trai như thế, tôi cũng không ưng người khác đâu.”
“Thứ thu hút tôi không phải là ngoại hình của anh ấy.” Chu Tuệ ngẫm nghĩ rồi nói tiếp, “Mà là cảm giác an toàn, ở bên cạnh anh ấy, tôi rất có cảm giác an toàn.”
“Wow~” Lý Giai Giai lộ ra biểu cảm ngưỡng mộ, “Tôi cũng muốn tìm một người bạn trai giống như thế, bạn trai trước đây của tôi giống như đàn bà, nhìn thấy gián còn hét toáng cả lên…..”
Chu Tuệ: “…….”
Tần Bối cũng bắt đầu bóc phốt: “Cậu thì tính là gì, bạn trai cũ của tôi bị người khác chỉ vào mũi chửi đồ bụi đời còn chẳng dám rên một tiếng nào.”
Chu Tuệ: “……”
Chủ đề phút chốc biến thành đại hội bóc phốt bạn trai cũ, Chu Tuệ không gia nhập mà bắt đầu chuẩn bị công việc; khi lấy điện thoại ra xem thử, thì thấy tin nhắn mẹ Chu hỏi cô tối qua sao không gọi video, cô trả lời, nghĩ ngợi, rồi gửi tấm ảnh tay nắm tay cô vừa chụp sáng nay qua cho mẹ xem.
Cô gõ gõ một lúc lâu, nhấn nút gửi đi: [Mẹ ơi, thần linh của con quay về.]
Cô đến bộ phận nhân sự để bổ sung đơn xin nghỉ phép, chị Trương – giám đốc nhân sự của HR năm nay tuy gần 40 tuổi, nhưng bảo dưỡng khéo léo, cách ăn mặc cũng rất thời thượng, quét mắt nhìn cô nói: “Sau cổ.”
“Dạ?” Chu Tuệ không hiểu.
Chị Trương chỉ chỉ sau gáy: “Dấu dâu tây.”
Chu Tuệ: “…..”
Cô che cổ lại, cúi đầu nhỏ giọng nói một câu: “Cảm ơn chị.”
“Xấu hổ gì chứ.” Chị Trương vừa gõ bàn phím vừa nói, “Ở cái tuổi này thì đây là chuyện bình thường thôi, người trẻ tuổi phải nên như thế, nhưng mà bảo vệ bản thân cho tốt, trước khi kết hôn nhớ làm tốt biện pháp phòng tránh thai.”
“Dạ.” Chu Tuệ ra khỏi phòng nhân sự, lập tức gửi tin nhắn cho Hình Minh: [Đồ xấu xa!]
Xúc xích: [?]
Chu Tuệ: [Anh đổi tên wechat ngay!]
Xúc xích: [Sao thế?]
Chu Tuệ: [Giám đốc nhân sự của bọn em hỏi anh định chừng nào thì cưới em.]
Xúc xích: [Hôm nay thứ sáu.]
Chu Tuệ: [?]
Xúc xích: [Cục dân chính có làm việc.]
Chu Tuệ: [Haha.]
Gần 12 giờ trưa, Chu Tuệ nhìn xuống phía dưới công ty, người đàn ông đứng ở vị trí dễ thấy nhất, thật sự không sợ bị cháy nắng.
Cô xuống tầng, chạy như bay đến trước mặt anh, kéo tay anh nói: “Hôm nay em đói lắm.”
“Em muốn ăn gì?” Trong tay Hình Minh cầm mười mấy tờ menu món ăn.
Chu Tuệ: “….Anh lấy đâu ra vậy?”
“Nhân viên phục vụ đi ngang qua phát cho anh.” Hình Minh lại móc mười mấy tấm danh thiếp trong túi ra, “Còn hỏi anh có cần phục vụ đặc biệt hay không.”
“Haha, tại sao em đến đây lâu vậy mà không có ai phát cho em vậy?” Chu Tuệ không nhịn được phì cười.
Hình Minh nhướng mày: “Ồ, em muốn phục vụ đặc biệt gì nào?”
“……” Chu Tuệ nhéo hông anh, “Ý em nói đồ ăn cơ.”
Hình Minh khoác vai cô, kéo cô ôm vào lòng, giọng nói đè thấp: “Muốn gì, cứ nói thẳng với anh.”