Chu Tuệ đẩy anh ra, cầm tấm danh thiếp trong tay anh lên nhìn, rất cạn lời hỏi anh một câu: “Phòng tập GYM gọi phục vụ đặc biệt cơ á?”
“Nói là có hạng mục đặc biệt, còn có huấn luyện viên dạy kèm 1-1, nghe không giống à?” Hình Minh nhếch miệng, nụ cười vô cùng xấu xa.
Chu Tuệ: “…..”
“Tại sao thẩm mỹ viện cũng tìm anh?” Cô cầm tấm danh thiếp của thẩm mỹ viện lên xem rồi hỏi, “Chắc không phải là của đám con gái cho anh đấy chứ?”
Hình Minh nhéo mặt cô: “Đi thôi, đi ăn cơm trước đã.”
“Anh muốn ăn gì?” Chu Tuệ nắm tay anh đi về phía quảng trường ngầm, “Ở đây có một khu ẩm thực, đầy đủ những món ăn đặc sắc của tất cả các nơi.”
“Em chọn đi.” Hình Minh đi trước vài bước, nhấc cô vượt qua hòn đá cản đường hình tròn bằng một tay, Chu Tuệ cảm thấy thú vị, cô tựa vào lòng anh nhảy qua hết viên này đến viên khác.
Hai người đến khu ẩm thực ăn cơm niêu trộn, Hình Minh vẫn chưa no, nên lại đi ăn thêm một phần bánh cuộn thịt nướng, lúc trở ra, còn mua thêm một cây xúc xích nướng, cây xúc xích siêu to khổng lồ, chỉ có điều hơi ngắn.
Chu Tuệ: “……”
Anh chìa đến trước mặt Chu Tuệ: “Ăn thử không?”
Chu Tuệ che mặt: “Không ăn.”
“Không ăn thật à?” Anh đánh giá cây xúc xích, “Chỉ hơi ngắn thôi mà.”
Chu Tuệ nhéo hông anh: “Phải phải phải, không dài bằng xúc xích của anh.”
Hình Minh bật cười, yết hầu cuộn lên cuộn xuống: “Anh đang nói cây xúc xích nướng.”
Chu Tuệ mặt đỏ tai hồng, giơ nắm đấm đấm vào ngực anh.
Người đàn ông giữ chặt cô bằng một tay, lấy một cây xúc xích trong túi quần đặt vào tay cô, xúc xích xúc xích, lại là xúc xích! Chu Tuệ không nhịn được muốn đập anh, nhưng ánh mắt chợt dại ra, cô nhìn thấy trên cây xúc xích có đeo một chiếc nhẫn.
Cô ngây người, nụ cười nơi khóe môi đã không còn kìm nén được: “Cho em à?”
Hình Minh cúi đầu, dùng răng tháo chiếc nhẫn trên cây xúc xích xuống, giơ bàn tay trái của cô lên, khoang miệng nóng ấm ngậm lấy ngón áp út, nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào tay cô.
Chiếc nhẫn vừa phải, không to cũng không nhỏ.
“Ừm, cho em đấy.” Anh ngẩng đầu, dưới xương mày cương ngạnh, là đôi mắt đen láy chứa đựng sự dịu dàng triền miên, “Có thích không?”
Xung quanh hối hả nhộn nhịp, nam nữ đi lướt ngang qua giống như một cảnh quay trong phim ảnh, có người đang ba hoa khoác lác, có người đang bận rộn tới lui, có người đang tranh chấp kịch liệt, có người đang xếp hàng chờ đợi, hơn cả trăm gương mặt đều trở nên tĩnh lại vào giây phút ấy, trong mắt Chu Tuệ, chỉ có gương mặt của Hình Minh.
Đường nét sắc lạnh chững chạc, cằm hơi hạ thấp, dưới cặp lông mày đen rậm là đôi mắt thăm thẳm như vực nước sâu, anh ngắm nhìn cô một cách chuyên chú, đôi môi hơi cong lên, nụ cười vô cùng hút người.
“Thích chứ!” Cô bật cười, giơ tay trước mặt nhìn tới nhìn lui, “Cực kỳ thích!”
“Lễ vật có đủ không?” Hình Minh cũng cười theo cô, cầm cây xúc xích nướng trong tay lắc qua lắc lại.
Chu Tuệ giơ tay đánh anh, bất thình lình đứng dậy nhảy vào lòng anh, hai tay ôm anh thật chặt.
“Chiều nay đi đăng ký kết hôn hả anh?” Cô hỏi.
“Ừm.” Anh đỡ mông cô bằng một tay.
“Hôm nay em đã nói với mẹ.” Cô cười, “Bà ấy bất ngờ lắm.”
Hình Minh cười theo: “Nếu anh nói với mẹ anh, bà ấy cũng sẽ bất ngờ thôi.”
Cô lại vươn tay đánh anh: “Hình Minh!”
Hình Minh cười ôm cô, “Bây giờ xuất phát luôn nhé?”
“Dạ.” Cô treo trên người anh không muốn tuột xuống nữa, cứ ôm cổ anh, cầm cây xúc xích nướng trong tay anh, đút anh ăn từng miếng một.
“Ăn hết rồi.” Anh ném cây xiên vào thùng rác, lấy một chiếc nhẫn lóe ánh kim loại từ trong túi, rồi ném nó lên không trung như chơi trò tung hứng, “Cầm cho chắc.”
Chu Tuệ chụp trong lòng bàn tay, phát hiện là một chiếc nhẫn kiểu nam, cô mỉm cười muốn tuột xuống: “Anh thả em xuống, em đeo cho anh.”
“Không cần, cứ đeo như thế này đi.” Anh nhấc cô lên cao, vỗ vào mông cô bảo, “Em đừng cọ lung tung, lát nữa cho em cọ đến cứng.”
Chu Tuệ: “…..”
Cô nắm tay anh, đeo lên cho anh, sau đó tò mò hỏi: “Làm sao anh biết số đo ngón tay của em vậy?”
“Số đo của em có chỗ nào mà anh không biết?” Hình Minh nhướng mày.