Thân Sĩ Đích Trang Viên

Chương 27



Hiện tại ở Anh đang là mùa xuân, vạn vật bừng bừng sức sống. Ở London mưa dầm kéo dài, âm u đã nhiều ngày.

Tôi ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm với Anna, lò sưởi cháy rực tỏa ra hơi ấm dễ chịu, mùi ẩm thấp do mưa dầm nhiều ngày cũng tiêu tán bớt.

“Phụ nữ Ấn Độ cực kỳ thích trang sức bằng vàng, khi họ kết hôn, cả người từ đầu đến chân đều đeo đầy vàng, trên tay còn vẽ dày đặc những hoa văn kỳ quái…”

“Nghe nói đàn ông ở đó có thể cưới nhiều vợ, có thật không?” Anna tròn mắt hỏi.

“Cái này…cũng có.”

Tôi kể cho Anna nghe cuộc sống ở Ấn Độ, cô bé rất thích thú. Nghe nói tôi gặp nhiều sóng to gió lớn trên biển, Anna sợ tới mức cắn chặt môi, còn bắt tôi cam đoan sau này không bao giờ vượt biển nữa.

“Anh ở Ấn Độ gặp được một người bạn tốt, không bao lâu nữa sẽ tới London, lúc đó anh muốn mời anh ấy về nhà chơi.” Tôi kể cho Anna nghe về Edward, như là một người bạn bình thường, nên Anna cười gật gật đầu: “Em cũng muốn được gặp bạn của anh, nhưng đừng làm theo cảm tính như ngài John kia là được.”

“Rốt cuộc chuyện này là sao? Cậu ta sao lại kết hôn với tiểu thư Daisy? Cậu ấy khi quyết định là làm theo cảm tính sao?” Tôi vội hỏi.

Anna chần chờ một chút, nói với tôi: “Ba tháng trước, cha của ngài John đến thăm nhà chúng ta. Ông ấy nói chuyện với tiểu thư Daisy một lát, có vẻ như cãi nhau khá lớn tiếng, mấy ngày sau đó Daisy đều tỏ ra bất an. Nhưng đến một tối nọ, ngài John bỗng nhiên xuất hiện trước cửa nhà, sau đó y như trong tiểu thuyết, anh ấy trước mặt mọi người cầu hôn Daisy, cô ấy cũng đồng ý.”

Ngoài cửa sổ lúc này, mây đã che kín bầu trời, không khí ảm đạm hơn hẳn, trong phòng chỉ còn chút ánh sáng nhẹ nhàng từ lò sưởi hắt ra, chiếu lên nét mặt mất mát của Anna.

“Có lẽ…Daisy ghét em.” Cô bé ảm đạm nói.

“Tại sao?” Tôi thắc mắc.

“Em đã vượt quá giới hạn bạn bè, khuyên cô ấy nên cân nhắc kỹ hôn sự với ngài John, đừng đáp ứng một cách mù quáng. Vậy mà sau đó cô ấy kể với Martha, nói em khinh thường cô ấy không xứng với ngài John, nên mới phản đối. Sau đó cô ấy từ chức gia sư, rời khỏi nhà.” Anna lẳng lặng nhìn ánh lửa trong lò sưởi nói: “Em không phải khinh thường cô ấy, chỉ là cha của ngài John không chấp nhận hôn sự này, nam nữ kết hôn cần được cha mẹ cho phép, nếu không có khác gì…bỏ trốn cùng nhau đâu? Mấy tiểu thư phu nhân khác sẽ đồn thổi không hay, cô ấy nên có sự cho phép của ngài Martin, không sẽ ảnh hưởng đến thanh danh. Em rất lo lắng cho Daisy, nên mới hy vọng cô ấy có thể suy nghĩ kỹ một chút…Nhưng dù sao họ cũng đã kết hôn, có lẽ sẽ hạnh phúc, dù sao ngài John cũng là thực lòng yêu Daisy.”

Tôi nói: “Đừng quá lo, anh đưa em đi thăm bọn họ, chịu không?”

Lò sưởi nổ vài tiếng bùng bùng, Anna nhìn tôi, cười gật đầu: “Vâng.”

“Vậy em đi chuẩn bị hành lý đi, ngày mai chúng ta sẽ đi thăm cặp đôi mới cưới đó.”

Nhìn Anna nhanh nhẹn chạy lên lầu, tôi có chút lo lắng nhíu mày.

Lúc trước vì muốn Daisy chăm sóc tốt cho Anna, tôi đã trả trước ba năm tiền công, không ngờ cô ấy lại bỏ em gái tôi lại một mình. Cho dù sốt ruột kết hôn cũng không thể vô trách nhiệm như vậy, bỏ việc giữa chừng, trong khi chỉ còn mấy tháng là tôi về, mà cũng không đợi được. Hay vì đã trở thành một phu nhân, nên coi thường khoản tiền ít ỏi này.

Về phần John, cậu ta quả thực rất cảm tính, nhưng là một kẻ nhát gan, chắc chắn không dám cãi lại cha, rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến cậu ta ngoan cố kết hôn với Daisy? Hay là Daisy đã mang thai?

Hôm sau, trời vẫn u ám, trời mưa lâm râm. Ánh sáng mặt trời không xuất hiện đã nhiều ngày, sương mù dày đặc, màn mưa bao phủ trông như một lớp vải mỏng, tản mác ra màu bạc sáng bóng. Xe ngựa từ vùng ngoại thành lăn bánh vào London, người đi đường tất cả đều che dù, bước đi vội vàng, thời tiết âm u khiến người ta dễ cảm thấy nặng nề.

John thuê một căn nhà ba tầng ở khu Bắc London.

Sự xuất hiện đột ngột của tôi khiến cậu ta vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, ở cửa ôm chầm lấy tôi.

Một hầu nam nhận lấy áo choàng và mũ của hai người chúng tôi, Daisy cũng đi ra. Hai năm không gặp, cô đã không còn là thiếu nữ ngây thơ, mà đã trở thành một thiếu phụ xinh đẹp.

Cô mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt, đeo vòng cổ trân châu, cổ tay đeo vòng, mái tóc màu vàng được búi cao, cố định bằng băng tóc màu trắng đính đá. Trang phục đẹp càng tôn lên vẻ đẹp động lòng người, rất có phong thái quý tộc.

Tôi tiến lên hai bước, hôn lên tay nàng: “Xin chào phu nhân Martin, chúc hai người trăm năm hạnh phúc. Không ngờ người bạn tốt nhất của tôi lại cưới được nàng, thật là nhân duyên trời định.”

Daisy Martin mỉm cười gật đầu: “Tôi cũng rất vinh hạnh, ngài trở về sao không báo cho chúng tôi biết? Nếu biết sớm chúng tôi đã chuẩn bị tiệc tẩy trần cho ngài.”

“Tôi muốn cho mọi người một chút ngạc nhiên.” Tôi nhìn Anna.

Anna mỉm cười đi đến trước mặt Daisy, hành lễ nói: “Phu nhân gần đây có khỏe không? Tôi vẫn luôn muốn đến thăm cô.”

“Không, là tôi phải đến thăm tiểu thư mới đúng, tôi được gả ra ngoài, mà tiểu thư lại chỉ có một mình ở nhà.” Phu nhân Daisy cúi người ôm Anna, hai người nhìn nhau cười.

Nhà của John thuê là một căn hộ hiện đại, trang trí thanh lịch, trần nhà làm bằng gỗ thượng hạng, trên trần điêu khắc hoa văn tinh xảo. Phòng khách và nhà bếp đều có lò sưởi, trong những ngày mưa này luôn luôn không tắt. Sô pha bọc vải nhung, đặt trên thảm Ba Tư sang trọng, bốn bức tường treo rất nhiều bức tranh, có lẽ đều là tác phẩm của John.

Họ thuê hai người hầu nữ và một hầu nam, nhanh nhẹn hoạt bát, liên tục giúp chúng tôi châm trà rót nước, ngay ngắn trật tự, xem ra Daisy là một nữ chủ nhân rất khéo léo.

Buổi trưa chúng tôi cùng nhau ăn cơm, trò chuyện vui vẻ. Buổi chiều, hai cô gái đi lên lầu nói chuyện riêng, tôi và John đi tới phòng làm việc của cậu ta.

“Thứ lỗi mạo phạm, nhưng cậu sao lại vội vã kết hôn như vậy?” Tôi ngồi đối diện John hỏi.

John châm một điếu xì gà, nhìn tôi nói: “Adam thân mến, giữa hai chúng ta làm gì có cái gì gọi là mạo phạm, cậu là bạn thân nhất của tôi.”

Sau đó cậu ta đi đến trước cửa sổ, trầm mặc nhìn màn mưa bên ngoài tí ta tí tách.

Cậu ta nhìn qua có vẻ rất sa sút, không hề vui vẻ như những cặp đôi mới kết hôn, mà lại đầy phiền muộn.

“Cậu còn nhớ khi tôi mười lăm tuổi đã yêu một cô bé không?” Cậu ta vừa hút thuốc vừa hỏi, cả người bao phủ bởi khói, không nhìn rõ nét mặt.

“Đương nhiên, tôi nhớ rõ.” Tôi gật gật đầu nói. “Cô ấy không phải đã chết rồi sao?”

“Cậu có biết nàng ấy vì sao lại chết không?” John giọng điệu thê lương, mang theo chút tuyệt vọng.

Tôi nhíu mày: “Không lẽ chuyện đó có liên quan đến cậu?”

“Không chỉ có liên quan, nàng bị cha tôi sai người giết chết!” John nắm chặt tay, đập mạnh lên kính cửa sổ.

“Tôi thật không ngờ, cha tôi thực sự là ma quỷ, có thể làm những chuyện đáng sợ như vậy, nếu không phải Daisy tra được báo cho tôi, chỉ e cả đời này tôi cũng không biết được.”

Vài hạt mưa đập vào cửa kính, mưa nhỏ thoáng chốc lớn dần lên, tiếng ào ào vang không ngừng.

“Tại sao phải làm như vậy? Nàng đã làm gì sai? Nàng mang cốt nhục của tôi! Đó là cốt nhục của tôi!” John hét lớn, đồng thời một tiếng sấm vang lên.

Hai tay cậu ta ôm lấy đầu, ngồi xổm trên mặt đất, giống một đứa trẻ bất lực.

“Ông ấy có lẽ lo lắng cậu nhỏ tuổi như vậy đã có con ngoài giá thú, ảnh hưởng đến thanh danh.” Tôi thở dài nói: “Chú Martin vẫn luôn muốn cậu cưới một tiểu thư quý tộc.”

Tôi đi đến ngồi cạnh, khoác vai cậu ta nói: “Nếu cậu đã rời khỏi gia đình, vậy hãy cùng Daisy sống thật tốt, quên hết những chuyện trong quá khứ đi.”

John nhìn tôi, gật gật đầu, sau đó tựa đầu lên vai tôi khóc nức nở.

Trước khi trời tối, tôi và Anna cáo từ.

Hai vợ chồng họ tiễn chúng tôi ra tới cửa, Anna vui vẻ vẫy tay chào tạm biệt, nhưng lại lén thở dài.

“Sao vậy?” Tôi cười nhìn cô bé.

Anna lắc đầu nói: “Bọn họ…hình như hơi phung phí, có lẽ ngài John kiếm được rất nhiều tiền, nhưng…ngài ấy không phải chỉ là một luật sư thôi sao? Tiền lương so với anh còn ít hơn, em chỉ lo họ chi tiêu quá mức.”

Nghe Anna nói vậy, tôi cũng có chút lo lắng. John trước đây tiêu tiền như nước, chú Martin rất cưng chiều cậu ấy, cho cậu ấy cuộc sống không khác gì con cháu quý tộc. Nhưng hiện tại John đã đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, nếu không tiết kiệm, chỉ sợ với đồng lương luật sư căn bản sẽ không duy trì được bao lâu.

Ngay khi chúng tôi về đến nhà, lại phải tiếp một vị khách không mời.

“Ngài Martin!” Tôi kinh ngạc nhìn người đàn ông trung niên, vẻ mặt đầy khôn khéo trước cửa.

Quý ngài Jack Martin cười ha hả ôm tôi: “Thứ lỗi cho ta, con trai, hy vọng sự đường đột của ta không quấy rầy mọi người.”

Sau đó ông nhìn Anna đang đứng cạnh tôi, hòa nhã chào hỏi: “Chào tiểu thư, tiểu thư càng ngày càng xinh đẹp, thực là một thục nữ xuất chúng.”

“Xin chào ngài Martin.” Anna khuỵu gối chào theo nghi thức truyền thống.

“Nói với đầu bếp, đêm nay anh mở tiệc chiêu đãi khách quý.” Tôi nói với Anna, đưa cô bé vào phòng khách.

Sau đó quay lại với ngài Martin: “Xin lỗi ngài, hôm qua tôi mới về tới London, cũng vừa mới biết chuyện John kết hôn.”

Năm đó nếu không nhờ ngài Martin khẳng khái hào phóng, giúp đỡ tôi bốn năm học phí, có lẽ tôi mỗi ngày đều phải nơm nớp lo lắng. 600 bảng Anh không phải con số nhỏ, đến cha ruột của tôi còn chỉ chi cho tôi 4 bảng học phí một năm. Ngài Martin có thể coi là đại ân nhân của tôi, tôi đối với ông ấy một mực tôn kính. Huống chi vì tôi nhờ John chiếu cố Anna, nên hai người họ mới có cơ hội gặp nhau, sự tình lần này tôi cũng có một phần trách nhiệm.

“Ha ha.” Ngài Martin khoát tay cười nói: “Không phải lỗi của cậu, con của ta ta hiểu rõ nhất, nó chẳng qua suy nghĩ chưa kĩ càng, sau này nó sẽ hiểu được.”

Ngài Martin là thương nhân, xuất thân nghèo khổ, lúc trẻ thậm chí còn không biết chữ, sau khi lớn lên mọi thứ đều là tự học. Ngài ấy từng mạo hiểm bôn ba nước ngoài, sau này về nước mở rộng mối quan hệ với chính quyền, mở một xưởng dệt lớn, có hơn trăm công nhân. Nguyện vọng lớn nhất của ngài ấy, đơn giản là thoát khỏi cái danh xuất thân hạ đẳng, đưa con cháu mình vào tầng lớp thượng lưu, không ai dám khinh thường.

“Nhưng họ đã kết hôn.” Tôi nói: “Nếu không được ngài ủng hộ, tương lai có lẽ rất khổ sở.”

“Con trai của ta, cậu là bạn tốt nhất của nó, ta hỏi cậu, cậu có thể chấp nhận nhìn nó cưới một phụ nữ tầm thường, sống một cuộc đời tầm thường, vĩnh viễn bị tầng lớp thượng lưu kỳ thị sao?” Ngài Martin nghiêm túc hỏi tôi.

Lời tác giả: Tôi muốn để John trở thành nhân vật chính trong mâu thuẫn giữa giai cấp quý tộc và giai cấp thương nhân lúc bấy giờ.