Thân Sĩ Đích Trang Viên

Chương 7



Viện trưởng!” Có người thất thanh kêu lên.

Một vị mặc áo tu sĩ màu đen đứng ngoài cửa, ông ấy là mục sư trong học viện, thân phận rất cao, tất cả học sinh đều kính sợ ông. Hiện tại ông đang đứng ở cửa, gương mặt già nua nghiêm nghị, có vẻ đang rất tức giận.

Khiến tôi kinh ngạc hơn chính là John đang đứng cạnh ông ấy, cậu ta không phải đang trốn trong phòng sao? Sao lại ở đây?

John lau nước mắt chạy đến bên cạnh tôi: “Đừng, Adam, đừng vì tôi làm chuyện này, cậu không đáng bị hạ nhục như vậy.”

“Đứa bé này khóc lóc đến tìm ta, nói sẽ tình nguyện bỏ học, không cần bạn mình chịu nhục nhã như vậy. Ta lần đầu tiên thấy chuyện này, trường chúng ta muốn thu nhận học sinh thế nào, không mượn người ngoài xen vào, ngài trưởng giáo vụ, ngài nói xem đúng không?” Tu sĩ nghiêm khắc nhìn vị trưởng giáo vụ mập mạp bên cạnh.

Trưởng giáo vụ toát mồ hôi hột: “Ngài nói rất đúng, tôi nào có ý đuổi đứa trẻ này đi bao giờ.”

“Không có là tốt, trường Locker đã được quốc vương ban chỉ sáng lập hơn một trăm năm nay, trở thành cái nôi đào tạo nhân tài. Thật đáng tiếc, hiện giờ trường chỉ toàn con cháu quý tộc theo học, nhưng tôn chỉ của trường vẫn không hề thay đổi, ta hy vọng mỗi người ở đây đều nhớ kỹ điều này.” Tu sĩ lớn tiếng nói.

Sau đó, tu sĩ nhìn tôi, ánh mắt sắc bén có vẻ hiền dịu lại, vẫy tay: “Lại đây, con trai.”

“Chào ngài.” Tôi cúi đầu chào ông ấy.

“Ta muốn biểu dương đứa trẻ tốt như con, hành vi hôm nay của con vô cùng dũng cảm, con bảo vệ cho bạn của con là rất anh dũng, tuy rằng con hạ mình trước người khác, nhưng lại thắng được phẩm cách cao quý.” Tu sĩ nói.

Không ngờ mọi việc lại thuận lợi như vậy, tu sĩ việc trưởng tận tay trao cho tôi một chiếc huy chương bằng bạc, đây là phần thưởng rất cao quý, bất kỳ ai có được đều muốn đeo trên áo choàng khoe khoang khắp nơi. Quan trọng hơn cả, sau chuyện này không chỉ tôi mà cả John đều được bạn học chấp nhận, quả thực là chuyện tốt.

Nhưng có một người không vui.

Edward âm trầm nhìn tôi rất lâu, có cảm giác như chốc lát thôi hắn sẽ nhào qua đánh tôi một trận. Thế nhưng hắn cứ trừng trừng nhìn như vậy mà chẳng làm gì.

Sau đó ít lâu tôi phát hiện, vị tiểu quý tộc lòng dạ hẹp hòi này bắt đầu thường xuyên xuất hiện trước mắt tôi.

Trường học có rất nhiều lớp học tự do, tùy ý học sinh lựa chọn, chương trình học của tôi từ đầu đã dày đặc, từ sáng đến tối không có thời gian nghỉ ngơi. Mà vị tiểu quý tộc kia không biết đào đâu ra thời khóa biểu của tôi, suốt ngày lẽo đẽo theo sau, khiến tôi lúc nào cũng cảm thấy có một ánh mắt âm trầm theo dõi mình.

Kỳ lạ hơn là, khi tôi cố ý hòa giải với hắn, hắn lại lạnh lùng không thèm nhìn tôi. Đến khi tôi không thèm quan tâm thằng nhóc thích làm mình làm mẩy này nữa, quyết định làm lơ, hắn lại tìm đủ mọi cách gây chuyện.

Ví dụ như hiện tại.

“Tôi cho rằng <<Luật kế thừa>> ban bố lần này rất có ý nghĩa trong việc ổn định quốc gia, giúp tăng sự linh động giữa các tầng lớp giai cấp, làm dịu đi mâu thuẫn giữa các tầng lớp nhân dân với nhau.” Tôi nói.

“Rất tốt, mời ngồi.” Giáo viên pháp luật hài lòng nói: “Còn ai có ý kiến gì không?”

Lập tức, hắn đứng lên: “Cái nhìn của ta lại khác, ta cho rằng bộ pháp luật có rất nhiều điểm yếu, nó khiến người trong xã hội thượng lưu mất đi chí tiến thủ, thịnh hành lối sống xa hoa lãng phí, cứ thế, giai cấp quý tộc sẽ càng ngày càng ù lì, thậm chí, con người sẽ trở nên vô cảm, bất kể tình thân, ai ai cũng ham làm giàu, vì tiền quên nghĩa.”

Giáo viên pháp luật nghe vậy càng hứng thú với tác phong tiến bộ và từ ngữ cao siêu: “Lập trường rất vững chắc, quan điểm này tại đại học luật cũng gây ra rất nhiều tranh luận, tuổi nhỏ mà có thể nhìn ra được thật không dễ dàng, rất tốt.”

Đánh giá của giáo viên đối với thành tích của học sinh rất quan trọng, vì thế chỉ trong mấy ngày, tôi đã nỗ lực trở thành học sinh được giáo viên yêu thích nhất. Bất quá tôi nỗ lực là vì học bổng, còn vị tiểu quý tộc này là vì cái gì?

Edward thường rất ít tham dự mấy lớp học này, người như hắn tương lai dù không được thừa kế tước vị, cũng sẽ có danh phận quý tộc và đất đai. Cho nên bọn họ đến đây chủ yếu để xã giao, không như tôi phải học ngày học đêm để kiếm được danh phận.

Tuy nhiên hắn cũng rất thông minh, đặc biệt môn toán, lúc ban đầu vì thiếu kiến thức căn bản nên theo không kịp, nhưng chỉ cần đọc qua vài cuốn sách, hắn đã có thể giải những biểu thức phức tạp, hơn nữa tốc độ cực nhanh, khiến giáo viên cũng phải nể phục.

Hơn nữa hắn xuất thân quý tộc, cho dù là văn học, hội họa, âm nhạc, đấu kiếm thậm chí làm vườn, hết thảy đối với hắn dễ như trở bàn tay, những thứ này tôi xách dép cũng đuổi theo không kịp.

Tôi rất lo lắng, học bổng mỗi chỉ phát cho ba người đứng đầu có thành tích đặc biệt. Nếu không xin được, tôi sẽ phải quay lại trường từ thiện học tiếp. Từ lúc đó trở đi, tôi ngày ngày đều ở trong phòng miệt mài học. Ở lớp văn học, thơ ca, không chỉ học thuộc lòng là được, còn phải rèn luyện giọng đọc cao quý mỗi ngày.

Buổi tối, John tới tìm tôi, thấy tôi đang học bài, ấp úng một chút, hỏi tôi: “Adam, sao cậu cả ngày đều trốn trong phòng vậy? Không ra ngoài chơi một chút sao? Vừa chơi vừa học mới có hiệu quả chứ”

“Tôi đã nói với cậu đừng qua tìm tôi, tôi phải cố gắng học hành, quyết tâm lấy cho được học bổng.” Tôi nói.



Đối với một thiếu niên cả ngày vùi đầu vào học như tôi mà nói, Giáng Sinh quả thật là một giấc mơ đẹp.

Năm ngoái, John nghe nói Giáng Sinh tôi vẫn ở lại trường, liền mời tôi về nhà cậu ta. Cả gia đình họ rất hoan nghênh tôi, cha của John là một thương nhân cực kỳ thành đạt, chỉ nhìn tướng mạo cũng có thể đoán ra ông là một người kiên nghị và khôn khéo. Ông đối với tôi vô cùng cảm kích, nghe được hoàn cảnh khó khăn của tôi, liền bỏ ra 600 bảng Anh đóng cho tôi 4 năm học phí, không chút do dự.

Năm nay tôi cứ tưởng cậu ta cũng sẽ mời mình về nhà, ai biết cậu vẻ mặt xấu hổ tìm tới, do dự nói: “Năm nay…tôi…tôi không thể mời cậu về nhà đón năm mới, không phải tại tôi không muốn…tại…tại…”

“Ngài Martin, người hầu của ngài đang chờ dưới lầu, ngài còn không mau lên.” Một âm thanh lười biếng cắt ngang lời John.

John rụt cổ, có vẻ hoảng sợ, không dám nhìn tôi: “Cậu…tôi đi rồi…tôi…tôi…”

Cuối cùng cậu ta cũng không nói ra được hết câu, mặt mày ủ dột xách hành lý xuống lầu.

Mà âm thanh lười biếng kia lại bắt đầu vang lên bên tai tôi: “Nhìn xem ta thấy gì đây, các người không phải thân thiết lắm sao, hắn lại bỏ một mình ngài đón Giáng Sinh ở đây, thật đáng thương.”

Edward híp mắt nhìn tôi, tỏ vẻ đắc ý.

Tôi cảm thấy hắn vẫn rất mập.

Hoặc có thể nói hắn rất cường tráng, là học sinh cao lớn nhất của khóa chúng tôi, lại còn thích hất mặt lên trời.

“Không biết ngài đây có gì chỉ giáo?” Tôi không vui nói, nhìn dáng vẻ của John khi nãy, nhất định đã bị thằng nhóc Edward này uy hiếp.

“Hừ, ngài tức giận sao? Người khác không chịu mời ngài, thì cũng đừng trút giận lên ta, đây không phải là hành vi một quý ông nên có.” Hắn cười nói.

“Nếu không còn chuyện gì, tôi xin phép cáo từ.” Chỉ vì muốn châm chọc tôi vài câu, hại tôi không được ăn bữa tiệc Giáng Sinh lớn ở nhà John, thằng nhóc này thật đáng ghét.

“Khụ!” Hắn bỗng nhiên hắng giọng, mắt nhìn lên tường, mặt cũng đỏ lên, vội nói: “Thấy ngài tội nghiệp như vậy, ta đây rộng rãi, mời ngài đến nhà đón lễ Giáng Sinh.”