Giữa không gian u ám, mây đen vần vũ như che lấp cả ánh mặt trời, một mảnh đất hoang vu nằm lặng lẽ giữa trời đất, trơ trọi không chút sinh cơ.
Mọi thứ như bị phủ lên bởi lớp tro tàn lạnh lẽo, khắp nơi chỉ có sự yên lặng đến rợn người, không một bóng sinh linh nào tồn tại.
“Đùng!!”
Bỗng từ trên cao, một tia sét chớp lóe như xuyên thủng cả bầu trời, mang theo sắc lục kỳ dị.
Ánh sáng lục như làn sóng sinh cơ lan tỏa, tia sét như rồng cuộn gió rít, đánh thẳng xuống mảnh đất hoang vu.
Cả không gian như bừng tỉnh, tia sáng ấy không chỉ đem theo năng lượng hủy diệt, mà ẩn chứa một nguồn sinh lực kỳ lạ, thấm vào từng tấc đất.
“Đoàng..!”
Khi tia sét lục quang từ trời giáng xuống, bên trong nó lấp lánh một hạt giống kỳ bí, hạt giống ấy cuốn theo sức mạnh thiên địa, lao thẳng xuống mặt đất khô cằn.
Chỉ trong khoảnh khắc, hạt giống chạm đất, lập tức tỏa ra một nguồn sinh lực mãnh liệt, lan tràn khắp vùng hoang vu.
Từ nơi nó rơi xuống, đất đá như sống dậy, từng tấc đất rạn nứt, phóng ra rễ cây mạnh mẽ.
Rễ ấy đâm sâu vào lòng đất, hút lấy tinh túy, mà từ đó một thân cây vươn lên, không ngừng lớn mạnh.
Chỉ trong nháy mắt, cây non ấy đã vươn cao chọc trời, tán lá xanh tươi phủ kín một vùng, thân gỗ dày chắc, khắc họa lên những hoa văn cổ xưa và huyền bí.
Mỗi chiếc lá rung rinh trong làn gió mang theo sinh cơ, tựa như linh khí hội tụ, không gian lạnh lẽo u tối dần bừng lên sức sống mãnh liệt.
….
Ngày tháng trôi qua, linh khí quanh cây đại thụ dần dần tích tụ, tạo thành một màn sương dày đặc, như tấm lụa mờ ảo bao phủ.
Từ thân cây tỏa ra từng đợt sóng linh lực nhẹ nhàng nhưng bền bỉ, như tiếng gọi của đất trời vang vọng khắp nơi.
Cảm nhận được linh khí nồng đậm, từng loài sinh vật bắt đầu kéo đến.
Ban đầu chỉ là vài loài côn trùng nhỏ bé, khẽ bò lên thân cây như để tìm hơi ấm từ nguồn linh lực.
Rồi đến các loài thú hoang, chúng men theo mùi hương sinh cơ lan tỏa mà tìm đến, mắt tròn xoe đầy tò mò, dè dặt đứng nhìn từ xa.
“Gràooo..!”
Những con yêu thú cũng lần lượt xuất hiện, một số tiến đến gần, ngồi yên dưới gốc cây, hưởng thụ từng luồng linh khí ngấm dần vào cơ thể, khiến chúng trở nên mạnh mẽ và linh hoạt hơn.
Mỗi ngày, khu rừng quanh cây đại thụ càng thêm nhộn nhịp. Sự xuất hiện của những sinh vật nhỏ bé và yêu thú cường đại đã biến vùng đất hoang vu thành một chốn thiên địa tràn ngập sinh cơ.
Cây đại thụ đứng sừng sững, âm thầm nuôi dưỡng tất cả, không ngừng lan tỏa sinh lực, đưa nơi đây trở thành thánh địa huyền bí, được muôn loài tôn kính.
….
Giữa không gian thanh tĩnh quanh cây đại thụ, bỗng vang lên tiếng “răng rắc” sắc lạnh, như âm thanh của thế giới đang bị xé toạc.
Ngay sau đó, một tiếng “ầm” rung chuyển trời đất, không gian trước mặt cây đại thụ bỗng nhiên rạn nứt, tạo thành một vết rách đen kịt, từ đó phát ra cơn lốc linh khí xoáy cuộn.
Từ vết rách ấy, một bóng dáng uyển chuyển bước ra.
Đó là một nữ nhân, dung mạo thoát tục với vẻ đẹp lạnh lùng mà kiêu sa, tựa như băng sương ngàn năm không thể lay động.
Làn da nàng trắng như sương mai, mỏng manh tựa ngọc, đôi mắt sắc sảo, sâu thẳm như chứa đựng cả dải ngân hà, ánh lên tia lạnh lùng mà kiên nghị.
Đôi mày thanh tú, vương nét lạnh lùng nhưng cũng khiến người khác không khỏi xao xuyến.
Mái tóc đen huyền của nàng buông dài đến thắt lưng, theo làn gió nhẹ nhàng tung bay, ẩn hiện trong ánh sáng mờ ảo của linh khí xung quanh.
Dung nhan nàng, dù khuynh quốc khuynh thành, lại hiện rõ nét mệt mỏi.
Trên y phục trắng thuần, từng v·ết m·áu đỏ thẫm vương đầy, như đóa hoa tàn dại rải rác trong gió.
Mỗi bước chân nàng chao đảo, hơi thở nặng nề, ánh mắt sắc lạnh đã mất đi phần nào sự kiên nghị, thay vào đó là vẻ yếu ớt, như ánh đèn sắp lụi tàn trong gió.
“Hộc, hộc..!”
Tay nàng nhẹ nhàng ôm lấy ngực, nơi đó có một v·ết t·hương sâu hoắm đang rỉ máu, linh khí hộ thể dần mờ nhạt, chỉ còn chút ít bám lấy thân hình mảnh mai như lớp áo bảo vệ cuối cùng.
Nàng lảo đảo bước tới trước cây đại thụ, nhìn lên tán cây xanh biếc tràn đầy sinh khí, đôi mắt vốn lạnh lùng nay lại ánh lên chút dịu dàng, như tìm thấy một chốn trú ẩn.
Nàng từ từ ngồi xuống dưới gốc cây, đôi mắt khép hờ, tựa đầu vào thân cây thô sần, để dòng linh khí ấm áp của cây dịu dàng thấm vào cơ thể, xoa dịu những đau đớn đang giày vò.
Không gian quanh nàng trở nên yên lặng, tựa như cây đại thụ đã nhận ra nàng, chậm rãi tỏa ra từng luồng linh khí thanh khiết quấn quanh cơ thể mảnh mai ấy, che chở và chữa lành v·ết t·hương, như một người bạn, như một tri kỷ đang dùng toàn bộ sức mạnh để bảo hộ người thân yêu.
Ngồi dưới gốc đại thụ, nữ nhân từ từ cảm nhận từng luồng linh khí tinh thuần thấm vào cơ thể, v·ết t·hương dần lành lại, khí huyết lưu thông, hơi thở ổn định hơn.
Nàng nhắm mắt, để mặc cho dòng sinh lực dịu dàng từ cây đại thụ bao bọc lấy mình, như một tấm áo choàng bảo vệ giữa cơn bão giông.
“Thật thần kỳ?! Thương thế của ta vậy mà đã qua nguy kịch?!”
Một lúc sau, khi đã lấy lại chút thần sắc, nàng mở mắt, đôi ngươi trong suốt ánh lên vẻ ngạc nhiên.
Thương thế của nàng nghiêm trọng phải biết, nó không chỉ đơn giản là ngoại thương đâu..
Ấy vậy mà sau khi ngồi xuống tĩnh tâm bên đại thụ này một chút, nội thương của nàng có hiện tượng lành lặn lại..
Nàng nhìn lên đại thụ sừng sững trước mặt, cảm nhận rõ ràng dòng linh khí đậm đà như sóng trào không ngừng tuôn chảy từ gốc rễ đến ngọn lá.
Đây không phải một cây cổ thụ bình thường, mà là một vật chứa đựng sức mạnh sâu xa, dường như còn vượt xa hơn những gì nàng từng gặp.
Bàn tay nàng khẽ chạm vào thân cây, cảm giác lành lạnh mà mạnh mẽ, dòng linh lực từ đại thụ tựa như nhịp đập của trái tim, rì rào đều đặn.
“Ngươi là gì…?” nàng thì thầm, không giấu nổi nét kinh ngạc xen lẫn cảm kích.
Rì rào..
Bất chợt, cây đại thụ khẽ rung động, tán lá xanh mướt lay chuyển như làn sóng lăn tăn trên mặt hồ, từng chiếc lá xào xạc vang lên, tựa như tiếng thì thầm từ một cõi xa xăm đáp lại sự thắc mắc của nàng.
“Ngươi hiểu ta nói sao..?” Nữ nhân thì thào.
Cây đại thụ rung rẩy, lớp vỏ sần sùi phát ra ánh sáng mờ ảo, từng tia linh khí ấm áp dịu dàng bao quanh nàng, một lời đáp trả trầm tĩnh nhưng nồng hậu.
Hít…
Nữ nhân ấy hít một hơi thật sâu, nàng trấn định tinh thần lại một chút.
Đại thụ này.. vậy mà hiểu nàng nói gì..
Tại sao lại có điều thần kỳ như vậy chứ..
Nàng quen biết không ít cường giả Yêu Vương, bọn hắn đều là yêu thú khai mở linh trí không khác gì nhân loại.
Nhưng nàng chưa bao giờ nghe một cái cây lại khai mở linh trí bao giờ..
Đại thụ này, là cái gì chứ..?
Nàng thắc mắc, nhưng đại thụ không trả lời nàng được.
Nó vẫn đang lặng lẽ truyền vào từng đợt linh khí vào trong thân thể đang suy yếu của nàng, giúp nàng hồi phục từ từ..
“Đa tạ..” Nàng thì thầm, sau đó không suy nghĩ nhiều nữa, nàng nhắm mắt để tập trung khôi phục thương thế.
Nhưng..
Không để nàng kịp khôi phục, bỗng từ xa vọng lại tiếng gió vù vù.
Phần phật.. phần phật..
Ba bóng đen như những mũi tên xuyên qua không gian, mặc y phục hắc y, lướt nhanh về phía nàng. Áo choàng bay phấp phới, ẩn hiện những hình dáng lạ lẫm, như bóng ma từ cõi u minh.
Ba tên hắc y, mỗi người mang theo khí tức lạnh lẽo, tựa như gió bão bất ngờ ập đến. Ánh mắt chúng sắc như dao nhìn về phía nàng, thể hiện sát ý không hề có chút giấu diếm nào.
Một tên trong số đó, lên tiếng bằng giọng khàn khàn:
“Dao Hi Nguyệt a Dao Hi Nguyệt, không ngờ trúng một đòn như vậy của đại nhân mà ngươi vẫn còn sống được..!”
“Quả không hổ Không gian hệ cường giả, đặc biệt rất khó chơi..”
Dao Hi Nguyệt hừ lạnh một tiếng, ánh mắt băng lãnh nhìn ba tên mặc hắc y:
“Lũ các ngươi.. sẽ không bao giờ thành công..!”
Tên bên cạnh cười lạnh:
“Không thành công? Dao Hi Nguyệt, ngươi quá xem trọng mình rồi.!”
Tên còn lại châm chọc:
“Một ả nữ nhân như ngươi, nghĩ rằng có thể phá hỏng kế hoạch của chúng ta sao..?”
Tên đứng đầu không dài dòng, dứt khoát lên tiếng:
“Đừng nhiều lời, mau chóng g·iết ả! Dù sao ả ta vẫn là một cường giả khó lường..!”
Hai tên còn lại gật đầu, sắc mặt lập tức lạnh xuống, hiển nhiên bọn hắn không hề muốn Dao Hi Nguyệt tồn tại trên đời nữa.
Không chần chờ, bọn hắn lao lên lần lượt tỏa ra sức mạnh của ma khí, huyết khí và âm khí, như những bóng ma hiện hữu trong không gian u ám.
Tên đứng đầu với ma khí đen đặc bao trùm quanh người, gầm lên:
“C·hết !!!”
“Vọng Tưởng Ma Tâm!”
Ánh sáng ma mị phát ra từ hắn, tạo ra một đợt sóng ảo ảnh dày đặc, bao trùm không gian xung quanh.
Các hình ảnh ảo huyền khiến tâm trí của Dao Hi Nguyệt hoang mang, những hình ảnh như những lưỡi dao sắc nhọn chực chờ t·ấn c·ông.
Tên thứ hai, mang theo huyết khí cuồn cuộn, thản nhiên cười, đôi mắt như ngọn lửa của sự khát máu:
“Thật đáng tiếc cho một vưu vật a..!”
“Huyết Vũ Lưu Sa!”
Hắn tạo ra một cơn mưa huyết khí, khiến những lưỡi dao sắc bén từ huyết cuốn theo và lao về phía nàng như những mũi tên độc, mang theo sức mạnh tàn bạo.
Tên thứ ba, kẻ mang âm khí, đứng phía sau, đôi mắt như những đốm lửa tối tăm, truyền ra một cảm giác đáng sợ.
“Âm Phủ Đoạt Hồn!”
Hắn phát ra một luồng âm khí hắc ám, xâm nhập vào tâm trí, khiến tâm hồn nàng cảm thấy tê tái và yếu đuối, như thể mọi sức sống đang dần bị hút cạn.
Răng rắc…
Không gian như bị rạn nứt theo ba chiêu thức cường hãn của ba tên hắc y nhân, thực lực của bọn hắn quả nhiên không phải tầm thường..
Trong khoảnh khắc căng thẳng ấy, Dao Hi Nguyệt chợt ngẩng đầu, ánh mắt kiên định bừng sáng.
Không gian quanh nàng bắt đầu biến hóa, như những vì sao rực rỡ trong đêm tối.
Nàng nhẹ nhàng phất tay, không gian quanh nàng bỗng nhiên dao động.
“Thiên Hạ Lữ Hành!”
Nàng xuất ra một chiêu thức mở ra những cánh cửa không gian mà đi vào đó, né tránh những công kích cường hãn mà ba tên hắc y nhân đánh đến.
Vù vù…
Bùm bùm..
Những chiêu thức ấy đánh vào khoảng không, tự v·a c·hạm với nhau tạo nên những âm nổ vang khắp vùng trời.
Phốc!!
Dao Hi Nguyệt nấp trong hư không phun một ngụm máu tươi, hiển nhiên ba tên hắc y nhân thực lực rất mạnh.
Võ kỹ của bọn hắn tác động lên cả không gian, khiến nàng dù ẩn mình trong hư không vẫn không thể không dính chiêu.
Dao Hi Nguyệt cắn răng, vạch một vết nứt hư không khác, hướng phía sau bọn hắc y mà đánh.
“Tinh Nguyệt Trảm!”
Nguyệt chi lực tuôn trào, mỗi nhát nàng chém đều mang theo ánh sáng của trăng rằm, tạo ra những vòng xoáy không gian, chặn đứng mọi đòn phòng thủ từ phía bọn hắn.
Trong khi đó, bọn hắc y không dừng lại. Bọn hắn hừ lạnh, sớm đã chuẩn bị trước nàng sẽ đánh lén.
Tên mang ma khí thét lên:
“Ma Đao Phá Không!”
Hắn vung tay, đánh ra một lưỡi dao ma khí sắc bén, cắt đứt không gian, tạo thành một đợt sóng xung kích hướng về phía nàng, như một cơn bão phá hủy.
“Huyết Sát Khô Thi!”
Huyết khí tên thứ hai từ hắn biến thành một đội quân xác sống, lao vào t·ấn c·ông, khiến cho không gian trở nên hỗn loạn.
Trong khi đó, tên sử dụng âm khí không ngừng tạo ra những chiêu thức hắc ám.
“Âm Hồn Lạc Phách!”
Hắn quát lên, luồng âm khí bao trùm Dao Hi Nguyệt, khiến nàng cảm thấy như lạc lối trong bóng tối, bị vây hãm bởi những hình ảnh ma quái.
Oành oành…
Rầm…
Một t·iếng n·ổ vang lên, ầm ầm như sấm sét, khiến mặt đất rung chuyển dữ dội.
Từng làn sóng năng lượng v·a c·hạm mạnh mẽ, tạo ra những cơn gió mạnh như bão tố, cuốn đi bụi đất và những mảnh vỡ xung quanh.
Phốc!!
Dao Hi Nguyệt phun một ngụm máu tươi, máu đỏ chảy dài trên đôi môi kiều diễm của nàng.
Ba tên này thực lực quá mạnh, thêm thương thế từ trước, nàng quả thật đánh không lại..