Thần Thụ Chí Tôn

Chương 2: Vô Nghĩa?



Chương 2: Vô Nghĩa?

Nàng hít sâu một hơi, cố gắng lấy lại sức lực, cảm giác mồ hôi đổ xuống từng giọt trên gò má.

Mặc dù những cơn đau nhức truyền khắp cơ thể, nhưng lòng kiên định không cho phép nàng bỏ cuộc.

Nàng nhắm mắt lại, tập trung tinh thần, cảm nhận linh khí xung quanh tụ hội, nuôi dưỡng sức mạnh trong từng tế bào.

“Không được rồi..!”

Nhưng thương thế quá nặng, làm cho nàng không thể trị liệu trong thời gian ngắn được.

Hàm răng trắng như ngọc cắn cắn vào môi, nàng phải hi sinh thôi..

Chỉ trong chớp mắt, hình ảnh của nàng phân tách thành ba hình dáng giống hệt nhau, mỗi người đều mang theo một phần sức mạnh của nàng.

Hai trong ba hình ảnh đó, với ánh sáng rực rỡ, lao thẳng về phía ba tên hắc y.

Những chiêu thức kiếm thuật của nàng lúc này trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Các nàng tung ra những đòn đánh chính xác, chớp nhoáng như chớp điện.

Mỗi nhát chém đều mang theo ánh sáng và sức mạnh từ tinh nguyệt, khiến cho không gian xung quanh bùng nổ trong sự giao tranh.

“Thần Môn Khai Tọa!”

Tận dụng phân thân giao chiến, nàng khẽ hô một tiếng, một cánh cửa ánh sáng mở ra trước mắt.

Nàng nhanh chóng lao vào, lách qua ranh giới giữa các chiều không gian, cảm nhận được sự bình yên trong khoảnh khắc, tránh xa khỏi sự truy đuổi của ba tên hắc y.

Tình huống bất ngờ, nhưng không khiến ba thân ảnh ấy tỏ ra quan ngại.



Chúng trao đổi ánh mắt, và trong tích tắc, mỗi tên đều dồn sức mạnh, quyết tâm không để Dao Hi Nguyệt thoát khỏi tay.

Lập tức, ba người mặc áo đen xuất hiện, ba phân thân của bọn hắn lập tức giao chiến với hai phân thân của nàng, khiến cho các nàng nhanh chóng thất thế..

Những đòn t·ấn c·ông từ Ma Đao Phá Không, Huyết Sát Khô Thi, và Âm Hồn Lạc Lối nối tiếp nhau như những cơn m·ưa b·ão, không cho hai thân ảnh kia có cơ hội thở.

Tận dụng cơ hội đó, bản thể của ba tên hắc y đã rời khỏi trận chiến, nhanh chóng đuổi theo Dao Hi Nguyệt.

Chúng lao nhanh như cơn gió, sử dụng tất cả sức mạnh của ma khí, như những bóng ma trong đêm, không hề bỏ lỡ cơ hội tru diệt nàng.

“Khặc khặc, Dao Tiên Tử làm sao chạy thoát đây..!

Dao Hi Nguyệt, trong khi sử dụng không gian để chạy trốn, cảm nhận được sự áp lực đến từ phía sau.

Nàng vội vàng tăng tốc, tìm kiếm một nơi ẩn nấp trong cõi hư không.

“Đúng là dai như đỉa..!” Nàng thầm thì, sát khí từ ba tên hắc y rượt đuổi phía sau như một cơn sóng cuốn trôi, đẩy nàng vào tình thế hiểm nguy.

“Thần Môn Khai Tọa!”

Nàng lại hô to, mở ra một cánh cửa không gian, nhưng cảm giác lực ép từ ba tên hắc y đang đuổi theo khiến nàng không thể hoàn toàn thoát khỏi.

….

Chạy trốn suốt nửa canh giờ, Dao Hi Nguyệt vẫn không cắt đuôi được bọn hắn.



Dù nàng có là Không gian hệ tu sĩ, nhưng thương thế nàng quá nghiêm trọng..



Khi ấy trúng chiêu thức chí mạng, nếu không phải Không gian tu sĩ, nàng đã sớm bỏ mạng tại đó rồi…

Phốc!!

Đột nhiên, Dao Hi Nguyệt điên cuồng thổ huyết, vạt áo trước ngực nàng nhuộm một màu đỏ thẫm.

Máu chảy từ miệng nàng, ánh mắt nàng lờ đờ, cả hai phân thân cuối cùng cũng không thể chống đỡ nổi, từ từ ngã xuống, tan biến thành những hạt ánh sáng mờ nhạt, như những vì sao lụi tàn giữa bầu trời đen tối.

Tình hình trở nên vô cùng nghiêm trọng, nàng không chỉ b·ị t·hương nặng mà còn bị dồn vào thế bí.

Ba tên hắc y đuổi theo, cười khằng khặc lớn lên:

“Dao Hi Nguyệt a, trốn đi đâu được nữa đây..!”

Tên sử dụng âm khí vẻ mặt dâm tà nhìn về phía nàng:

“Không hổ là đệ nhất mỹ nữ Tinh Hà Giới Diện, dù thê thảm như thế nhưng vẫn xinh đẹp như vậy..! Ta thậm chí không nỡ xuống tay đây.!”

Tên sử dụng ma khí hừ lạnh:

“Hừ, đúng là rất đẹp, nhưng đây là một mầm mống nguy hiểm! Ngươi đừng có mà ngu ngốc phá hỏng kế hoạch..!”

“Ừm..ta chỉ nói vậy thôi.. dù sao ả ta cũng không thể sống được!” Tên sử dụng âm khí lặng lẽ gật đầu, bản tính dâm tà là thiên tính của hắn, nhưng dù sao cũng không phải là kẻ sử dụng đầu dưới để suy nghĩ.

“Ra tay!”

Không chần chờ, ba tên hắc y lao lên, tung toàn bộ linh lực t·ấn c·ông về phía nàng, muốn diệt sát nàng hoàn toàn, không có chút gì gọi là thương hoa tiếc ngọc.

“Ma Đao Phá Không!”



“Huyết Sát Khô Thi!”

“Âm Hồn Lạc Phách!”

Ba luồng linh lực lạnh lẽo, âm lãnh đến cực điểm như từ dưới cửu u vang lên, tạo thành một cơn bão ma khí, huyết khí và âm khí, hướng thẳng về phía Dao Hi Nguyệt.

Trong khoảnh khắc, nàng cảm nhận được c·ái c·hết đang đến gần, hít thở khó khăn, ánh mắt mờ dần.

Phải c·hết sao..?

Ánh mắt nàng càng mờ dần, ảm đảm đi rất nhiều..

Nàng trụ được đến lúc này được phải gọi là đáng kinh ngạc lắm rồi..

Dù sao nàng chỉ là một thân một mình, chịu trọng thương mà phải đối kháng lâu vậy với ba cường giả đồng cấp, không gục ngã từ sớm cũng đã mạnh mẽ phi thường..

Bọn hắn không mạnh bằng nàng.. thực lực nàng cao hơn hẳn bọn hắn.. nhưng dù sao kẻ thù thì ở trạng thái đỉnh phong, còn nàng thì đang trong tình trạng đèn dầu sắp cạn..

Nàng cười thảm một tiếng, không ngờ nàng phải bỏ mình tại đây..

Có lẽ.. kết thúc rồi..

Nàng bỗng nhớ về ngày đầu tiên bước chân vào con đường tu đạo, khi mà chỉ là một nữ nhân đơn độc, cô quạnh giữa dòng đời tấp nập.

Những tháng ngày ấy, nàng không có ai bên cạnh, chỉ có bản thân và quyết tâm mãnh liệt để vượt qua những khó khăn, gian khổ.

Khi nhớ lại những cuộc chiến, nàng lại thấy hình ảnh mình đứng vững giữa những thiên kiêu khác, những thiên tài của các gia tộc, các thế lực lớn trên Tinh Hà Giới Diện.

Nàng đã đánh bại từng người một, bằng chính thực lực và trí tuệ của mình. Không có sự trợ giúp từ ai, chỉ có sự nỗ lực không ngừng nghỉ, không chịu từ bỏ.

Nàng đã đạp đổ những thiên kiêu, những người mà tưởng chừng như không thể b·ị đ·ánh bại, để chứng minh rằng sức mạnh đến từ sự nỗ lực, từ trái tim và quyết tâm.

Nhưng tất cả.. giờ phút này dường như trở thành vô nghĩa rồi..