Thần Thụ Chí Tôn

Chương 3: Vương Giả



Chương 3: Vương Giả

Khi Dao Hi Nguyệt trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, một tia sáng le lói xuất hiện.

Ánh sáng này như một niềm hy vọng, như một điểm tựa trong không gian u ám và tuyệt vọng. Nàng ngẩng đầu, đôi mắt mờ mịt dần được rọi sáng bởi ánh sáng ấy.

Nó khiến nàng cảm thấy nhẹ nhàng hơn, như thể tất cả đau đớn, tất cả thương tích đều tan biến..

“Thiên đàng?” Nàng thì thào một cách mơ hồ, không biết rõ thứ ánh sáng ấy là gì..

“Không?! Ta vậy mà đang hồi phục?!” Dao Hi Nguyệt giật mình, thứ ánh sáng ấy đang len lỏi vào trong từng tế bào của nàng, liên kết chúng chặt chẽ lại với nhau.

Nhưng không để nàng kịp hiểu gì, một âm thanh nổ lớn vang lên.

Đùng!!!!

Oànhhhh…

Răng rắc…

Liên tiếp những âm thanh bùng nổ, sau đó có tiếng gì đó bị gãy khiến Dao Hi Nguyệt bừng tỉnh.

Chính là nó.. đại thụ ấy..

Đại thụ ấy đã che cho nàng những võ kỹ điên cuồng, cứu sống nàng một mạng..

Một nhành cây to lớn thô ráp đang bao bọc lấy nàng, truyền những tia mộc linh lực vào trong thân thể của nàng, như cố gắng bảo vệ một thứ gì đó.

Răng rắc..

Từng mảnh gỗ phía ngoài gãy văng ra, chiếc nhành cây ấy vỡ toang, để lộ một cây đại thụ hùng vĩ đứng sừng sững trước mắt Dao Hi Nguyệt..

Nó vẫn to lớn như vậy, không biểu lộ một tí cảm xúc nào, nhưng các nhành cây đang bao bọc lấy Dao Hi Nguyệt để bảo vệ nàng như một câu trả lời của nó..

Ba tên hắc y nhân thấy biến cố liền sửng sốt, không hiểu từ đâu ra một cái cây lại có thể chặn đứng võ kỹ của bọn hắn thế này..

“Đây là cái quái gì?!” Cả đám đều dấy lên một vẻ nghi hoặc, nhưng không có câu trả lời nào dành cho bọn hắn nữa..

Bỗng, đại thụ trước mặt bọn hắn điên cuồng rung lắc, những tán cây trên cành đột ngột héo rũ như mất vô tận sức sống.

Một lá.. hai lá.. trăm lá.. ngàn lá.. vạn lá..

Rất rất nhiều lá cây dần dần bị héo rũ đi, khiến cho đại thụ lúc trước mang vô tận sinh cơ giờ nhìn lại một cách xơ xác..

Răng rắc..

Bên trong đại thụ, một nữ nhân tuyệt mỹ xuất hiện ra.

Khuôn mặt nàng thanh tú, làn da trắng ngần ánh lên dưới ánh sáng mờ ảo.

Đôi mắt nàng như hai viên ngọc bích, rực rỡ và đầy kiên định. Trong ánh mắt ấy, ánh lên sự quyết tâm và sức mạnh, như một ngọn lửa không bao giờ tắt.

Tóc dài của nàng, xõa tự nhiên như một dòng suối, nhẹ nhàng bay trong gió, tỏa ra hương thơm nhẹ nhàng của hoa cỏ.

Trang phục ôm sát lấy cơ thể, phác họa rõ nét những đường cong quyến rũ nhưng không kém phần mạnh mẽ, thể hiện rõ phong thái của một cường giả đỉnh tiêm.

“Bổn Vương..nhịn hơi lâu rồi..!”

Khí tức từ Dao Hi Nguyệt tỏa ra mạnh mẽ và uy nghiêm, như một vị vương giả xuất hiện giữa cõi phàm trần.

Từng luồng khí mạnh mẽ tràn ngập không gian, lan tỏa xung quanh như một cơn sóng, làm cho mọi thứ xung quanh dường như ngưng đọng lại, tôn vinh sức mạnh của nàng.

Cảm nhận được cỗ khí thế ấy, ba tên hắc y bỗng sắc mặt đại biến.

Khí thế Vương giả không cho phép bất cứ ai x·âm p·hạm đang áp bức mạnh mẽ về phía bọn hắn, khiến bọn hắn không thể thở nổi..

Chuyện gì vậy..

Nàng ta rõ ràng đã là đèn dầu sắp cạn, sao giờ đột ngột lại khôi phục lại đỉnh phong cơ chứ..

Này..

Nàng ta là Vương giả đấy, bọn hắn chỉ được phân phó t·ruy s·át khi nàng đã sớm luỵ tàn..



Nếu như cường giả như thế này, bọn hắn nào dám t·ruy s·át nàng chứ..

Ba tên hắc y sắc mặt trắng bệch, nghĩ không ra nàng làm sao làm được như vậy, hãi hùng khi nàng phất nhẹ tay..

“Nếm thử chiêu thức này của Bổn Vương..!”

Giọng nói nàng nhẹ nhàng, trong trẻo, nhưng lại ẩn chứa một cỗ khí thế áp bách, không được mạo phạm.

“Huyền Không Toái Địa!”

Ngay lập tức, không gian trước mặt nàng như bị xé toạc.một vòng tròn ánh sáng huyền bí hiện ra, từ bàn tay nàng lan tỏa ra như một cơn lốc, cuốn trôi mọi thứ xung quanh.

Răng rắc..

Tiếng răng rắc vang lên như những âm thanh của sự tan vỡ, không gian rung chuyển trong sự hỗn loạn.

Những bức tường vô hình quanh nàng bắt đầu gãy gập, tạo ra những vết nứt như những tia chớp, khiến cho mọi vật dường như bị hút vào giữa.

Ba tên hắc y kinh hồn táng đảm, thực lực của Vương giả quả nhiên đáng sợ..

Chúng đứng sững lại, mắt mở lớn khi thấy không gian vặn vẹo trước mặt. Bầu không khí đột ngột trở nên nặng nề, như thể có một sức mạnh vô hình đang nghiền nát mọi hy vọng.

Không chỉ đơn thuần là một đòn t·ấn c·ông, Huyền Không Toái Địa chính là lời tuyên ngôn của thực lực, là Vương uy của một Vương giả..

Mỗi đường cong của không gian bị xé toạc tạo nên một hình ảnh kỳ diệu, vừa huyền bí vừa đầy uy lực.

Nhưng hình ảnh ấy, không hề mang một nét đẹp nào, chỉ ẩn chứa vô tận sát khí khiến cho những tên hắc y nhân dù trải qua sinh tử rất nhiều nhưng vẫn không thể bình tĩnh được..

Bọn chúng điên cuồng gầm rống:

“Vọng Tưởng Ma Tâm!”

“Huyết Vũ Lưu Sa!”

“Âm Phủ Đoạt Hồn!”

Vẫn là ba luồng linh lực cường hãn đầy lạnh lẽo ấy tuôn trào, hình thành một đợt cuồng phong dữ dội..

Nhưng cơn cuồng phong ấy đứng trước một Huyền Không Toái Địa của một Vương giả trở nên yếu ớt đến mức đáng thương..

Oành…

Rầm..rầmmm..

Phốc!!!

Ba tên hắc y phốc một ngụm máu lớn, chênh lệch quá lớn khiến bọn hắn một chiêu thức của nàng cũng không đỡ được..

“Aaaa..!”

Bọn chúng hét lớn văng ra thật xa, một chiêu này của Dao Hi Nguyệt quá đổi mạnh mẽ, khí tức của bọn hắn lúc ẩn lúc hiện..

Một đòn..

Khiến bọn hắn sắp chầu trời rồi..

Đùng!!

Âm thanh v·a c·hạm của đám hắc y nhân vào nền đất phía dưới, làm cho nó nứt toác ra ba cái lỗ thật lớn..

Bọn hắn kinh hãi, sức mạnh Vương giả lớn đến như vậy sao..

C·hết tiệt.. làm sao ả ta đột nhiên khôi phục sức mạnh được vậy chứ..

Không còn thời gian để suy nghĩ nữa, một tên dứt khoát lấy ra một miếng ngọc bội bóp nát.

Còn chần chờ là ‘phi thăng’ thật đấy.. Vương giả bọn hắn làm sao đánh..

Dao Hi Nguyệt thấy ba tên hắc y văng ra xa, đôi mắt lạnh lùng nhìn bọn hắn..

“C·hết!!”



Một cỗ Không gian linh lực lan tràn hướng thẳng vị trí của ba tên đó mà đến, khiến bọn hắn nhắm chặt mắt lại chờ đợi c·ái c·hết..

Chạy?

Chạy không nổi..

Bọn hắn đang hi vọng cứu viện tới kịp, lúc đó mới có hi vọng trốn thoát..

Không ngờ thợ săn lại trở thành con mồi.. thế sự thật không lường được a..

Nhưng rốt cuộc là vì sao chứ..

Bọn hắn nghĩ không ra, những tia không gian linh lực đang điên cuồng lao đến bọn hắn.

Ầm..

Ba tên hắc y nhân đột nhiên sửng sốt.. vậy mà không ngờ bọn hắn c·hết luôn rồi..

C·hết? Không phải sẽ có cường giả xuống cứu bọn hắn sao?

Sao bọn hắn lại c·hết thế này chứ?

Không hiểu a..

Bọn hắn đến lúc c·hết ánh mắt vẫn mơ hồ.. không hiểu tại sao cứu viện không đến a..

Dao Hi Nguyệt diệt sát ba tên hắc y xong, ánh mắt không có một chút gợn sóng, cũng như không thèm để ý đến sống c·hết của bọn hắn..

Nàng lúc này chỉ chăm chăm nhìn về một phía của bầu trời u ám, lạnh nhạt nói:

“Đã đến rồi, sao không ra mặt..!”

“Không gian tu sĩ quả nhiên nhạy bén, Bổn Vương cũng mới vừa đến thôi..!”

Hai thân ảnh chậm rãi bước xuống, bọn hắn mặc một bộ hắc y, tối tăm và đầy uy nghi.

Những đám mây đỏ ngầu được thêu tinh xảo trên áo, tạo thành những hình thù kỳ lạ, như thể chúng đang cuồn cuộn chuyển động.

Áo choàng bay lượn theo từng bước chân, làm tôn lên vẻ bí ẩn của hắn. Những họa tiết đỏ rực như ngọn lửa, nổi bật giữa sắc đen tối tăm, mang lại cảm giác như có một sức mạnh tột cùng đang ẩn chứa bên trong.

Một tên áo choàng bốn đám mây đỏ cất tiếng:

“Dao Hi Nguyệt, thật không hiểu sao ngươi có thể sống sót sau chiêu đó của hắn nữa..!”

Tên còn lại, áo choàng của hắn có sáu đám mây đỏ, ánh mắt sâu thẳm của hắn không nhìn về phía Dao Hi Nguyệt, mà là nhìn về phía đại thụ nhìn xơ xác hoang tàn ấy..

“Chính nó đã giúp ả phục hồi đỉnh phong..”

Hắc Bào Tứ Vân trầm ngâm:

“Lục trưởng lão, ngươi chắc chứ?!”

Hắc Bào Lục Vân gật đầu:

“Ta cảm nhận được sinh cơ của ả ta phần nhiều từ đại thụ kia, không sai được đâu..!”

Hít..

Hắc Bào Tứ Vân hít nhẹ một hơi, không biết rằng trong mắt của hắn đang run rẩy vì kích động..

Thần vật.. đây chắc chắn là thần vật..!

Thương thế của Dao Hi Nguyệt lúc đó hắn rất rõ, gần như chín thành chín nàng ta sẽ c·hết..

Vậy mà một cây đại thụ có thể khôi phục một Vương giả như nàng trở về đỉnh phong, có thể là bình thường được sao? Không phải là thần vật thì là gì..?

Dao Hi Nguyệt không biết bọn hắn làm gì, bởi vì bọn hắn truyền âm nói chuyện với nhau..

Nàng chỉ cảm thấy một chút áp lực từ hai tên Vương giả vừa mới đến, vì thực lực ai trong hai bọn hắn đều cao hơn nàng một chút..

Không chần chờ, tiên hạ thủ vi cường, nàng lập tức vạch phá hư không mà chạy đi.



Dù thực lực khôi phục đỉnh phong, nhưng chiến đấu trong tình thế bất lợi như thế này đó là ngu ngốc chứ cường giả cái nỗi gì..

Hắc Bào Tứ Vân thấy vậy, hừ lạnh một tiếng:

“Chạy đi đâu..!”

Hắn thoắt biến thân ảnh đuổi theo, một cỗ t·ử v·ong nồng đậm bao quanh lấy thân ảnh của hắn gầm thét lao về phía Dao Hi Nguyệt..

Hắc Bào Lục Vân cũng không chần chờ, một cỗ sinh mệnh lực lượng của tuôn trào đánh về về nàng..

Dao Hi Nguyệt cảm giác t·ử v·ong khí lực mạnh mẽ, không chần chờ chém ra:

“Tinh Nguyệt Trảm!”

Nguyệt chi lực tuôn trào ánh sáng của trăng rằm, phối hợp với không gian chi lực tạo ra những vòng xoáy không gian, chặn đứng cỗ khí tức t·ử v·ong ấy..

Oành…

Khí tức v·a c·hạm mãnh liệt không không gian như nổ tung vậy..

Từng đợt bụi mịt mờ lan tràn ra, hiển lộ trong đó ba thân ảnh đối diện nhau..

“Dao Hi Nguyệt, đừng chạy trốn vô ích a..!”

Hắc Bào Tứ Vân cười lạnh, hắn không có cái gọi là dài dòng dây dưa, vừa dứt lời liền vung tay.

Rất nhiều cỗ khí tức t·ử v·ong áp bách về phía Dao Hi Nguyệt làm cho nàng cảm thấy áp lực.

Bên kia, Hắc Bào Lục Vân thì lại điên cuồng lan toả sinh mệnh chi lực về phía nàng, phối hợp với cỗ t·ử v·ong chi lực của Hắc Bào Tứ Vân biến nó thành một luồng bạo khí thật cường hãn.

Bọn hắn, cũng là Vương giả, mà không phải giống ba tên hắc y nhân trước đó..

Rầm rầm..

Oành oành..

Dao Hi Nguyệt không chần chờ mà đáp trả lại bằng Huyền Không Toái Địa, âm thanh v·a c·hạm liên tục khiến những âm thanh đinh tai nhức óc truyền ra liên tục.

Phốc!!

Dao Hi Nguyệt phun một ngụm máu tươi, thực lực hai tên này không hổ là Vương giả gần đỉnh, thực lực nàng đúng là không thể đánh lại bọn hắn được..

Âm trầm một chút, đột nhiên nàng cảm giác, một luồng sinh cơ mạnh mẽ đang chữa lành những v·ết t·hương cho nàng..

Đại thụ ấy, dù héo xác hoang xơ, nhưng nó không yếu đuối như bề ngoài của nó..

Nhận được sự hỗ trợ, Dao Hi Nguyệt như được bùng nổ sức mạnh, trong lòng cảm thấy rất ấm áp..

Đại thụ này nhiều lần bảo vệ nàng, thậm chí hao tổn đại lượng sinh lực để bảo vệ nàng.. nhìn cảnh tưởng của nó bây giờ cũng biết..

Nhờ vậy, Dao Hi Nguyệt không cảm nhận thấy cô đơn lạc lõng một chút nào, nàng có đại thụ này ở đây, hai tên này đừng hòng đánh bại được nàng..

Nhưng, Hắc Bào Lục Vân đã sớm chú ý đến đại thụ. Sau khi thấy cành lá của nó đột ngột vươn dài đến vị trí của Dao Hi Nguyệt, hắn cả kinh..

Cây gì mà có thể vươn cành mà dài thế..

À không, cỗ sinh cơ gì mà nồng đậm thế, hơn hẳn gấp bội sinh mệnh chi lực của hắn..

Làm sao có thể..

Không lẽ thần vật có thật sao..?

Hít một hơi để trấn định lại, thấy Dao Hi Nguyệt hoàn toàn không có vấn đề gì, Hắc Bào Lục Vân âm trầm truyền âm:

“Tứ trưởng lão, đại thụ kia..!”

Nhưng Hắc Bào Tứ Vân chặn lời:

“Không sai! Cứ làm đi..!”

Hắc Bào Lục Vân gật đầu, thoắt một phát, thân ảnh của hắn liền biến mất..

Dao Hi Nguyệt thấy vậy, nàng chợt cảm nhận ra cái gì đó, vội vàng theo bước của tên Hắc Bào Lục Vân.

Về mặt tốc độ, không ai có thể qua mặt được Không gian hệ tu sĩ đâu..