Thần Thụ Chí Tôn

Chương 4: Tình Nghĩa



Chương 4: Tình Nghĩa

Nhưng..

Đó là điều kiện không có vật cản đường..

“Đứng lại cho Bổn Vương!!l” Hắc Bào Tứ Vân thả ra vô tận t·ử v·ong linh lực, bao trùm lại toàn bộ không gian để khoá mọi đường di chuyển của nàng, không để cho nàng bám theo Hắc Bào Lục Vân.

Dao Hi Nguyệt thấy vậy, sắc mặt dần lạnh xuống:

“Tuyệt Không Kiếm”

Một luồng ánh sáng rực rỡ bùng lên từ tay nàng, tạo thành một thanh kiếm sáng chói, chém thẳng về phía t·ử v·ong chi lực đang bao phủ lấy nàng..

Đoàng!!

Một lỗ rách hư không hiện ra, Dao Hi Nguyệt không chần chờ lao thẳng vào, hướng về phía đại thụ mà đến..

Đúng vậy, Hắc Bào Lục Vân đang tiến đến vị trí của đại thụ ấy, hắn nhận ra căn nguyên vấn đề giúp cho Dao Hi Nguyệt khôi phục được chính là nhờ nó..

Nếu thu phục được nó, không chỉ giúp cho bọn hắn có thể diệt sát được nàng, mà còn giúp thế lực của bọn hắn nhanh chóng thành công thực hiện kế hoạch.

Một mũi tên trúng hai con chim như vậy, cớ sao hắn lại không làm chứ..

Lập tức khi đứng trước đại thụ, hắn móc ra một hạt châu tỏa ra linh lực mãnh liệt, ánh sáng lấp lánh như những vì sao, nhưng lại ẩn chứa một sức mạnh hắc ám sâu thẳm.

Hắc Bào Lục Vân cầm hạt châu lên, và với một động tác đơn giản, hắn bắt đầu niệm chú. Hạt châu từ từ phát ra một cơn sóng linh lực hùng mạnh, đập mạnh vào đại thụ.

Cảm nhận được sức mạnh từ hạt châu, đại thụ bắt đầu rung chuyển. Tán lá của nó rung rinh như đang kêu gọi, nhưng không thể chống lại sức hút mãnh liệt của linh lực. Cành lá, rễ cây, thậm chí cả sinh khí của đại thụ dần dần bị hút vào trong hạt châu, như một cơn lốc cuốn trôi mọi thứ.

Dao Hi Nguyệt khi vừa lao đến, cảm thấy một sự hoảng loạn dâng lên trong lòng.

Không chần chờ, nàng vung kiếm trong tay:

“Huyền Không Toái!” Nàng hét lên, phát động một chiêu thức mạnh mẽ.

Ánh sáng từ thanh kiếm bùng lên, tạo thành một cơn lốc không gian lao thẳng về phía hạt châu, quyết tâm cắt đứt mối liên kết giữa nó và đại thụ. Cơn lốc ánh sáng và linh lực v·a c·hạm tạo ra một t·iếng n·ổ lớn, làm rung chuyển cả không gian.

Hắc Bào Lục Vân chấn động, nhưng hắn vẫn không chịu dừng lại.



Bởi vì lúc này Hắc Bào Tứ Vân đã xuất hiện bên cạnh hắn.

Hắc Bào Tứ Vân đưa tay lên, tạo thành một hình vòng cung lấp lánh ánh sáng tím.

“Tử Vong Đoạt Hồn!”

Khi niệm chú, t·ử v·ong linh lực u ám dồn lại, hình thành một cơn sóng đen tối lao về phía Dao Hi Nguyệt.

Không gian xung quanh bắt đầu biến dạng, tạo nên những hình thù kỳ quái, mà mọi thứ dường như đều bị ảnh hưởng.

Hắc Bào Lục Vân không chậm trễ, hắn hô lớn, triệu hồi thêm sức mạnh từ hạt châu, càng gia tăng cường độ hút.

Đại thụ rung lắc dữ dội. Những tán lá héo xác xơ giờ đây lại run rẩy như đang trải qua cơn thịnh nộ của gió bão.

Rễ cây sâu trong lòng đất cũng bị ảnh hưởng, không thể đứng vững trước sức mạnh hủy diệt của hạt châu.

Những nhánh cây to lớn bắt đầu gãy răng rắc, ánh sáng từ lá cây dần dần bị che khuất, nhường chỗ cho bóng tối u ám bao trùm.

Dao Hi Nguyệt thấy vậy mà tim đau lòng như cắt.. Đại thụ ấy đã năm lần bảy lượt cứu mệnh của nàng, giờ nàng phải chứng kiến nó càng ngày càng bị héo rũ đi..

Không quá nghi ngờ, hạt châu kia sẽ hút đi toàn bộ linh lực của đại thụ, lúc đó nó sẽ c·hết đi thôi..

Dao Hi Nguyệt thầm nghĩ, nàng hít một hơi thật sâu, sau đó cắn răng, ánh mắt thể hiện sự quyết tâm..

Nàng giơ cao thanh kiếm:

“Tuyệt Không Trảm!”

Một kiếm kinh thiên chém nát cả hư không t·ấn c·ông về phía Hắc Bào Tứ Vân. Hắc Bào Tứ Vân thấy vậy liền cười lạnh, một tiếng:

“Tử Vong Điệp Hồn!”

Một cổ t·ử v·ong linh lực u ám trùng điệp lên nhau oanh sát về một kiếm của Dao Hi Nguyệt, hiển nhiên hắn sẽ không để nàng phá hỏng chuyện tốt này..

Oành..

Tiếng v·a c·hạm giữa hai chiêu thức, tưởng chừng như sẽ có tiếng kinh thiên động địa nào đó sẽ nổ ra, nhưng không hề xảy ra điều đó, mà thay vào đó..



Phốc!!

Một thân ảnh phúng máu bay ra, sau đó mờ nhạt dần mà biến mất..

Chính là Dao Hi Nguyệt, nhưng đó lại chỉ là phân thân của nàng..

Nàng lúc hai bên chiêu thức giao phong mà nhanh chóng triệu hồi một phân thân ra để ngăn chặn xung lực, sau đó dứt khoát vạch mở hư không phía sau để lao đến Hắc Bào Lục Vân.

“Huyền Không Toái Địa!”

Một cỗ không gian linh lực lan tràn muốn đánh mạnh về phía Hắc Bào Lục Vân..

Hắc Bào Lục Vân kinh biến, lúc này đang là lúc quyết định nên hắn không thể bỏ dở được..

Nhưng Hắc Bào Tứ Vân lại là người nào, hắn đã sớm nhận ra ý định của nàng.

“Tử Vong Trảm Hồn!”

Không chần chờ, hắn đánh mạnh một đòn về phía Dao Hi Nguyệt..

Nếu như nàng không dùng Huyền Không Toái Địa để chống trả thì một chiêu này có thể làm nàng trọng thương, thậm chí g·iết c·hết nàng..

Nếu nàng tránh, Hắc Bào Lục Vân sẽ kịp thời thu phục sức mạnh của đại thụ, và lúc đó bọn hắn cũng không ngần ngại tru sát nàng, chỉ là tốn thêm chút ít công phu..

Nhưng..

Bọn hắn nào ngờ..

Dao Hi Nguyệt nàng không muốn t·ấn c·ông Hắc Bào Lục Vân, mà nàng hướng về không gian giữa đại thụ và hạt châu mà đánh mạnh một đòn.

“Huyền Không Toái Thiên!!”

Âm thanh như sấm sét vang lên, không gian bỗng nứt ra thành những vết rạn.

Những đường nứt uốn lượn xuất hiện, hình thành một đường hầm ánh sáng dẫn thẳng tới đại thụ, như một lối thoát cho linh khí.

Ánh sáng từ thanh kiếm chiếu rọi, kéo theo những luồng linh khí mạnh mẽ từ đại thụ vọt vào trong.



Khi không gian bị xé toạc, những linh khí từ đại thụ bắt đầu thoát ra, hòa vào ánh sáng chói lòa.

Răng rắc..

Hư không gào thét, một vết nứt khổng lồ từ giữa đại thụ và hạt châu hiện ra, không chần chờ hút mạnh đại thụ vào trong đó.

Phốc!!!

Cùng lúc đó, Tử Vong Trảm Hồn của Hắc Bào Tứ Vân cũng gầm thét một tiếng, đánh mạnh vào Dao Hi Nguyệt..

Nàng chấn động một cái, linh hồn của nàng như bị một cái gì đó v·a c·hạm mãnh liệt khi nó run rẩy, nàng phun một ngụm máu tươi.

Nhưng chỉ chờ có thế, nàng nhanh chóng thi triển một phân thân khác, sau đó, cả hai thân ảnh của nàng cùng nhau thi triển Huyền Không Toái Địa, đẩy bản thể của Dao Hi Nguyệt vào trong vết nứt hư không trước mắt.

Vùn vụt..

Xoẹt..

Động tác nhanh nhẹn dứt khoát của nàng khiến Hắc Bào Tứ Vân và Hắc Bào Lục Vân sững sờ..

Không ngờ Dao Hi Nguyệt lại cứng rắn ăn một kích của Vương giả như vậy..

Nhưng Hắc Bào Lục Vân tỉnh táo trở lại, không kịp để ý đến đại thụ nữa, vung tay ra một cỗ sinh mệnh linh lực t·ấn c·ông vào nàng.

“Sinh Mệnh Thôn Thiên!”

Một cỗ khí tức sinh mệnh nồng đậm lan tràn, nhưng trên đường đi của nó không còn có bất kỳ vật nào có thể sống sót..

Dao Hi Nguyệt vì không kịp phản ứng, nàng bị trúng thêm một chiêu này nữa của Hắc Bào Lục Vân..

Nhưng cũng nhờ chiêu thức của hắn đã đẩy nàng thêm sâu vào trong vết nứt hư không, giúp nàng nhanh chóng đào thoát..

“Khốn kiếp! Đứng lại cho ta!”

Hắc Bào Tứ Vân thấy vậy, liền điên cuồng triển khai t·ử v·ong linh lực bao phủ lấy hư không..

Nhưng việc làm của hắn trở nên vô ích.. vì Dao Hi Nguyệt đã biết mất trong hư không rồi..

“Aaaa! Không thể để ả ta trốn thoát!” Hắc Bào Tứ Vân điên cuồng gầm rống, thân ảnh phân làm ba người giống hệt nhau, phân tán tru sát Dao Hi Nguyệt.

Hắc Bào Lục Vân cũng không chần chờ, mất đại thụ hắn đã tức giận lắm rồi, giờ Dao Hi Nguyệt còn chạy trốn được nữa, hắn phẫn nộ chống chất a..

Lập tức ba thân ảnh của hắn cũng hiện ra mà theo đuổi thân ảnh của Dao Hi Nguyệt, nàng ta trọng thương như vậy, chắc chắn không thể đi xa được…