Thần Thụ Chí Tôn

Chương 100: Băng Hàn Tâm Quyết



Chương 100: Băng Hàn Tâm Quyết

Mộc Chiến nhìn qua từng bóng khí, liền trầm ngâm.

Hộp đầu tiên là một cuốn pháp quyết có tên là Băng Hàn Tâm Quyết. Nghe bảo đây cũng là pháp quyết mà Công Tôn Tuyết tu luyện đến Linh Anh đỉnh phong.

Hộp thứ hai là một viên linh châu, tên là Băng Tuyết Linh Châu. Một viên linh châu chứa đựng tinh hoa của hàn khí, được sinh ra từ linh mạch băng tuyết sâu trong lòng đất của Băng Tuyết Các. Nhìn viên châu toả ra luồng linh lực thuần khiết liền biết không phải vật phàm.

Hộp thứ ba là một bộ chiến y, có tên là Băng Phong Chiến Y, nhưng nhìn hình dạng thì đây không phải y phục cho nữ nhân mặc.

Mộc Chiến nhìn ba phần thưởng, lắc lắc đầu:

“Không có thưởng gì khác sao, ta là Mộc thuộc tính, không phải Băng thuộc tính, làm sao có thể sử dụng ba đồ vật này!!”

Khí linh lắc đầu: “Ta chịu thôi, chủ nhân chỉ phân phó cho ta ba phần thưởng này, nếu ngươi không vừa lòng, ta cũng đành chịu vậy!!”

Mộc Chiến thở dài một chút, tên khí linh này thật vô lại. Lúc bắt đầu khảo nghiệm thì nói hắn sẽ nhận được phần thưởng xứng đáng. Bây giờ toàn đưa vật phẩm băng hệ, là xứng đáng dữ chưa?

Mộc Chiến trầm ngâm suy nghĩ, liền chọn Băng Hàn Tâm Quyết. Hắn thấy vật phẩm thứ ba chắc chắn không được, vì hắn muốn tặng cho Công Tôn Tuyết những vật phẩm băng hệ này. Hắn không sử dụng được, chả lẽ Công Tôn Tuyết không dùng được sao.

Còn vật phẩm thứ hai, nhìn thấy nó cũng không khác gì Băng Tâm Ngọc Phách mà lần trước hắn và nàng đạt được ở động phủ thần bí, cho nên chỉ còn Băng Hàn Tâm Quyết là phù hợp nhất.

“Hảo, người thí luyện… ngươi đã chọn lựa Băng Hàn Tâm Quyết… thí luyện của ngươi đến đây là kết thúc..!” Khí linh tuyên bố, âm thanh có chút vui mừng.

Cuối cùng cũng tống được thiếu niên này đi rồi. Hắn cảm thấy rất bất an a!



Mộc Chiến gật gật đầu, sau đó bước ra khỏi cánh cửa của thí luyện tháp..

….

Trước đó, khi Thí Luyện Tháp tầng thứ bảy sáng lên, mọi người bao gồm từ đệ tử đến trưởng lão, kể cả Công Tôn Tuyết đều hướng mắt nhìn đến phía cửa ra.

Nhưng chờ một hồi lâu, không thấy thân ảnh Mộc Chiến đi ra, ánh sáng tầng thứ bảy đã tối dần đi từ bao giờ.

Đám đệ tử ngờ vực, Tô Dật Phong, Thanh Y, Lý Băng Nghiêm ba người cũng thắc mắc.

Không phải qua tầng thứ bảy là thành công rồi sao? Sao lại không có ai đi ra hết vậy? Xảy ra chuyện gì hay sao?

Không chỉ bọn hắn, các chấp sự, trưởng lão của Băng Tuyết Các cũng nhao nhao đàm luận, không biết chuyện gì xảy ra.

Ngay cả Công Tôn Tuyết cũng lộ ra một tia lo lắng chi sắc.

Hàn Thương Đại Trưởng Lão thấy vậy, khuôn mặt âm trầm khi thấy Mộc Chiến qua được tầng bảy, giờ đây lại có chút kích động, tỏ ra mừng rỡ không thôi.

C·hết! Nhất định là tên tiểu tử kia c·hết!!

Hắc hắc! Công Tôn Tuyết a! Ngươi lựa một tên tiểu tử quá ngông cuồng rồi! Thấy không? Giờ hắn c·hết ở trong Thí Luyện Tháp rồi kìa!! Đồ không biết tự lượng sức mình.

Cái ghế Các chủ sẽ thuộc về ta mà thôi! Chờ đi..Công Tôn Tuyết..!



“Các chủ, thiếu chủ không có việc gì chứ?!”

Không giống Hàn Thương Đại Trưởng Lão, các trưởng lão thấy Mộc Chiến quả thật là thiên tài ngàn năm có một, bọn hắn cảm thấy lo lắng nếu như Mộc Chiến xảy ra chuyện gì!

“Cứ chờ xem!” Công Tôn Tuyết lãnh đạm nói, nhưng đôi mắt của nàng lại hiện lên đầy vẻ lo lắng.

Ầm.. ầm…

Bỗng nhiên, tiếng cửa Thí Luyện Tháp mở ra, nhưng nó không xuất phát từ tầng bảy của Thí Luyện Tháp, mà là xuất phát từ phía trên đỉnh tháp.

Ngay tức thì, một thân ảnh bay lên, đứng ngạo nhiên trên Thí Luyện Tháp.

Còn ai ngoài Mộc Chiến nữa. Nhưng lúc này Mộc Chiến khí sắc hơi tệ, hắn đã gần như sức cùng lực kiệt, lại thêm do sự phẫn nộ công tâm, thụ tâm hắn chấn động mãnh liệt.

Vô Niệm Chi Ý Cảnh đã chèo chống hắn quá lâu rồi, giờ đây hắn không khác gì đèn dầu sắp cạn.

Mộc Chiến xuất hiện, nhưng không kịp chào hỏi gì, liền có dấu hiệu ngã xuống.

Lúc hắn sắp ngã xuống, một đôi bàn tay mềm mại đỡ lấy hắn, thanh âm quan tâm tràn đầy lo lắng:

“Mộc Chiến, không sao chứ?!?”

Mộc Chiến nhìn thân ảnh bay tới kia, còn ai khác ngoài Công Tôn Tuyết. Hắn gật đầu với nàng ý bảo không sao, truyền âm:



“Tuyết nhi, ta hơi mệt, dẫn ta đến chỗ nào kín đáo một chút, ta có chuyện muốn nói với nàng!”

Công Tôn Tuyết đang lo lắng, nghe Mộc Chiến nói liền không do dự hét lớn, thông báo:

“Đây là Mộc Chiến, hắn đã vượt qua khảo nghiệm Thí Luyện Tháp, là thiên tài ngàn năm có một, từ nay hắn chính là thiếu chủ của Băng Tuyết Các!!”

“Về phần khảo nghiệm của Đại Trưởng Lão, bổn toạ nghĩ chắc cũng không cần thiết nữa!”

Dứt lời, nàng ôm Mộc Chiến bay đi, biến mất không dạng.

Đám người sững sờ, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ mới vừa nhìn thấy Mộc Chiến, có vẻ là một thiếu niên rất tuấn tú, thì Các chủ liền lên tiếng thông báo và đưa Mộc Chiến đi mất.

Hàn Thương lúc này thì sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, hắn không nghĩ Mộc Chiến lại có thể đi ra từ tầng bảy của Thí Luyện Tháp.

Đó là thiên tài cùng cấp với Công Tôn Tuyết đấy, nếu như vậy, Các chủ càng ngày càng xa vời với hắn sao.

Mà bên cạnh Hàn Thương lúc này, một thanh niên ba mươi tuổi khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt lam nhạt sắc bén kia luôn ánh lên tia sáng âm độc khi nhìn thấy Công Tôn Tuyết ôm lấy Mộc Chiến bay đi mất.

Nội tâm của hắn đang gào thét, tiểu tử đó là ai mà được Công Tôn Tuyết ôm đi mất! Hắn rốt cuộc là ai?

Thanh niên đó là Hàn Ngạo Thiên, là nhân vật theo đuổi số một Công Tôn Tuyết. Theo hắn thấy, thế hệ trẻ tuổi ở Băng Tuyết Các này, không ai bằng được hắn.

Hắn ba mươi tuổi, đã là Hoá Đan Cảnh sơ kì, dù so với Công Tôn Tuyết có chênh lệch, nhưng hắn chính là người mạnh nhất trong các ở thế hệ trẻ tuổi rồi!

Không ai xứng với nàng hơn hắn cả!

Vậy mà giờ đây lại xuất hiện một tiểu tử khiến hắn cảm thấy nguy cơ! Không để hắn c·ướp mất Công Tôn Tuyết được.

Hàn Ngạo Thiên sắc mặt âm trầm lạnh lùng quay đi, hắn phải đi tìm một kế hoạch …