Thần Thụ Chí Tôn

Chương 101: Liên Tâm



Chương 102: Liên Tâm

Những thứ này Mộc Chiến đều không biết, hắn giờ đây đang trong vòng tay mềm mại, ấm áp của Công Tôn Tuyết, hướng về phía một góc nào đó của Băng Tuyết Các mà đến.

Công Tôn Tuyết mang theo Mộc Chiến bước trên con đường băng, khung cảnh hai bên tựa như một bức tranh băng tuyết đẹp mê hồn nhưng đầy lạnh lẽo.

Con đường dài, được lát bằng bạch ngọc trong suốt, ánh sáng mờ nhạt từ những tinh thể băng tỏa ra phản chiếu làm lấp lánh từng bước chân, khiến nơi này như phủ trong sắc băng tinh thuần khiết.

Hai bên đường, từng tán cây cổ thụ hàn băng đứng im lìm, thân cây trong suốt như được điêu khắc từ băng ngọc, nhưng vẫn tỏa ra hơi lạnh băng giá.

Dọc đường, những bức tượng băng của các vị tiền bối uy nghiêm được xếp đặt dọc hai bên lối đi, như đang giá·m s·át mọi hành động của khách lạ.

Một mật thất lộ ra trước mắt, như một cung điện băng ngọc thu nhỏ, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, tựa như nơi này tách biệt khỏi thế giới trần tục. Mái hiên phủ một lớp tuyết trắng mịn, những họa tiết tinh tế khắc trên cửa gỗ mang theo vẻ đẹp lạnh lùng nhưng không kém phần mỹ lệ.

Khi bước vào căn phòng đó, ánh sáng trong phòng dịu dàng lan tỏa. Những tấm rèm lụa màu trắng tinh khiết phất phơ, tường ngọc thạch lạnh giá bao quanh, không gian tràn ngập băng khí tinh khiết.

Phòng được bài trí vô cùng tinh tế. Những bức tường ngọc bích trắng lấp lánh, phản chiếu ánh sáng mờ ảo từ những viên tinh thạch băng gắn trên đỉnh trần.

Một chiếc giường ngủ đặt giữa phòng, được phủ bởi tấm đệm lông vũ trắng muốt, mềm mại nhưng mang vẻ thanh khiết và lạnh lùng.

Xung quanh giường là những giá đỡ được khắc từ băng nguyên chất, chứa đựng những vật phẩm quý giá, pháp bảo, và những món đồ trang trí mang đậm dấu ấn của một vị Các Chủ đầy quyền uy nhưng cũng thanh thoát.



Mộc Chiến nhìn xung quanh, liền kinh ngạc liên tục: “Tuyết nhi, nơi này là..”

Công Tôn Tuyết ngại ngùng cúi đầu, làn da trắng như tuyết ửng hồng, ánh mắt nàng lảng tránh, không dám nhìn thẳng vào hắn.

“Đây là mật thất của ta! Nơi này là kín đáo nhất của Băng Tuyết Các rồi! Không phải ngươi muốn một nơi kín đáo sao??”

Mộc Chiến ngẩn ngơ một chút, không nghĩ nàng dẫn hắn đến mật thất của nàng.

Tình huống này thật bối rối, hắn không biết phải làm thế nào đây, nhưng khi thấy Công Tôn Tuyết khẽ quay đầu lại, nhìn hắn:

“Thế nào? Có chuyện gì?!”

Mộc Chiến tỉnh hồn lại một chút, nhìn thẳng vào Công Tôn Tuyết. Thấy nàng hoàn hảo vô ngại, vẫn gương mặt xinh đẹp ấy, giờ có chút phiếm hồng, vẫn bộ bạch y như tuyết, ôm trọn từng đường cong mềm mại của nàng.

Hắn lập tức động niệm, Vô Niệm Chi Ý Cảnh mở ra trấn an cảm xúc của hắn, không để hắn nhớ lại khoảnh khắc ấy trong Thí Luyện Tháp. Hắn bước đến, ôm chặt Công Tôn Tuyết vào trong lòng.

Công Tôn Tuyết bị bất ngờ, không nghĩ Mộc Chiến lại hành động như thế, nàng định đẩy ra một chút, nhưng lại thấy thân thể hắn có chút run rẩy.

Nàng kinh ngạc một chút, vỗ vỗ vai Mộc Chiến an ủi: “Mộc Chiến, làm sao vậy..? Có ta ở đây…!”



Công Tôn Tuyết ôn nhu lên tiếng trấn an Mộc Chiến, nàng cảm giác như Mộc Chiến vừa trải qua một thứ gì đó rất đáng sợ, để cho một người trầm tĩnh như hắn phải kích động đến thế này.

Mộc Chiến ôm chặt nàng, vuốt ve ôn nhu mái tóc của nàng: “Tuyết nhi, ta..”

Hắn định nói vĩnh viễn sẽ bảo vệ nàng, hắn định nói vĩnh viễn sẽ không để ai khi dễ nàng. Nhưng hắn sợ, sợ nói ra lại thất hứa, sợ nói ra không bảo vệ được nàng.

Mà nói đi nói lại, một Dung Huyết Cảnh gần đỉnh phong như hắn, lấy cái gì đi bảo vệ một Bán Nguyên Thần chứ?

Những lời nói vô nghĩa liền nuốt vào họng đi, thay vì thế liều mạng mà tu luyện! Có sức mạnh, mới bảo vệ được nàng!

Công Tôn Tuyết nghe Mộc Chiến lời nói bị ngắt quãng, như có chút nghẹn ngào, vỗ vỗ lưng hắn:

“Không sao, không sao, có ta ở đây!!”

Mộc Chiến lắc đầu cười khổ, các lão ca gặp mình như thế này chắc cười mình thối cả ruột.

Không có Thiên Mệnh Nguyên Chủng nào thê thảm như hắn cả, là tồn tại sánh ngang với thiên địa, lại phải nhờ nữ nhân của mình bảo vệ.

Này mà là Thiên Mệnh Nguyên Chủng cái gì chứ, Chạn Vương Nguyên Chủng thì có..



Mộc Chiến tách nàng ra một chút, hai tay để lên khuôn mặt nàng, nhẹ nhàng hôn xuống môi nàng một cái thay cho câu nói của hắn.

Công Tôn Tuyết hơi sững sờ một chút, liền đáp lại hắn.

Nụ hôn bắt đầu nhẹ nhàng, như làn gió thoảng qua, nhưng nhanh chóng trở nên mãnh liệt hơn. Mộc Chiến nhắm mắt lại, cuốn mình vào cảm giác ngọt ngào ấy. Hắn không chỉ cảm nhận được vị ngọt từ đôi môi mềm mại, mà còn như cảm nhận được cả tâm hồn của nàng đang hòa quyện vào mình.

Thời gian như ngừng lại khi cả hai chìm đắm trong nụ hôn. Công Tôn Tuyết khẽ mở miệng, và Mộc Chiến không chần chừ mà tiến vào, lưỡi hắn quấn lấy lưỡi nàng trong một điệu vũ say đắm, khao khát và mãnh liệt.

Hơi thở của họ trở nên gấp gáp, như thể chỉ cần buông tay một chút thôi, họ sẽ đánh mất thứ tình cảm quý giá này.

Cảm xúc dâng trào, họ quên đi mọi thứ xung quanh, chỉ còn lại nhau. Đột nhiên, trong khoảnh khắc đó, Mộc Chiến cảm nhận được ánh sáng tỏa ra từ mối liên kết giữa hai trái tim, như là sức mạnh cổ xưa, kết nối họ lại với nhau.

Nụ hôn không chỉ là một cái chạm môi đơn thuần, mà là lời hứa, là cam kết sâu sắc về tương lai mà cả hai đều mong muốn.

Thụ Tâm của hắn rung động mãnh liệt, một cảm giác bình yên lan tràn toàn linh hồn.

“Diệp Tàn Kỹ - Diệp Tàn Ái Tâm Liên!”

Một chiếc lá trong Thụ Tâm của Mộc Chiến đứt rời xuống, không héo rũ như bình thường. Chiếc lá lặng lẽ bay từ Thụ Tâm, xuyên qua thân thể Mộc Chiến tiến vào trái tim của Công Tôn Tuyết.

Khi chiếc lá tiến vào trái tim của Công Tôn Tuyết, nó hình thành nên một sợi dây liên kết giữa nàng và hắn. Cả Mộc Chiến và nàng đều như cảm nhận được tình cảm mặn nồng của đối phương.

Hai người bọn hắn giờ như cảm giác được giữa mình và đối phương như có một sợi liên kết vô hình, vĩnh viễn không rời, vĩnh viễn không lìa xa.