Công Tôn Tuyết sau khi được Mộc Chiến giao hợp để chữa trị, một luồng linh lực cường đại ẩn chứa vô tận sinh cơ tiến thẳng về vị trí Nguyên Thần của nàng.
Nàng cảm nhận được sự ấm áp từ những luồng linh lực ấy, Nguyên Thần của nàng trở nên mạnh mẽ hơn, trấn áp ngược lại luồng độc khí từ Độc Long Thôn Phệ.
Không qua bao lâu, độc tố cũng b·ị đ·ánh tan hết, Công Tôn Tuyết động lông mi một chút, liền mở mắt ra.
Đập vào mắt nàng là Mộc Chiến đang không mặc gì, và nàng cảm nhận được cái gì đó trong người của mình.
Nàng sao không hiểu mình đang làm gì với Mộc Chiến, liền đỏ ửng mặt lên, trừng mắt một chút về phía Mộc Chiến:
“Phu quân lưu manh!!”
Mộc Chiến thấy Công Tôn Tuyết tỉnh dậy, nhẹ nhàng hôn nàng một cái: “Ngoan, để phu quân chữa trị cho nàng!”
Công Tôn Tuyết cũng không thật sự tức giận, nàng với Mộc Chiến đâu còn ngại gì cái này nữa.
Thấy thương thế của mình dần lành lặn, Công Tôn Tuyết biết Mộc Chiến đang thật sự trị thương cho mình, nàng cũng không ngần ngại, liền phối hợp với Mộc Chiến…
Không khí đầy tình ý lan truyền khắp căn phòng…
….
Mấy ngày sau, Mộc Chiến và Công Tôn Tuyết cũng nghỉ ngơi.
Công Tôn Tuyết vuốt nhẹ mái tóc của Mộc Chiến: “Đủ chưa, giờ đi theo th·iếp đến Băng Tâm Đại Điện, cần phải bàn bạc kỹ lưỡng với các trưởng lão!”
Mộc Chiến ôm nàng một cái: “Đi thôi!”
Hai người dắt tay ra khỏi phòng, hướng về Băng Tâm Đại Điện mà đến.
Tại Băng Tâm Đại Điện, Công Tôn Tuyết ngồi ở vị trí cao nhất, thể hiện phong thái của một vị Các Chủ cường giả.
Nàng mặc bộ trang phục băng tuyết lộng lẫy, phần vải mềm mại lay động như những làn sóng băng khi có gió thoảng. Ánh mắt nàng tựa như những viên ngọc bích, vừa sắc sảo vừa kiên định, mang trong mình một sức hút mạnh mẽ.
Mộc Chiến ngồi bên cạnh, với tư thế bình tĩnh và trầm mặc. Hắn mặc bộ y phục giản dị nhưng toát lên khí chất phi phàm.
Xung quanh là các trưởng lão và chấp sự, mỗi người đều mang vẻ mặt nghiêm nghị.
Các trưởng lão với tóc bạc phơ và ánh mắt sâu thẳm, tỏa ra khí tức Linh Anh Cảnh mạnh mẽ. Các chấp sự, những người phụ trách các lĩnh vực trong Băng Tuyết Các, đứng gần, giữ tư thế nghiêm túc.
Không khí trong đại điện vừa căng thẳng vừa trang nghiêm, mọi người đều cảm nhận được trách nhiệm nặng nề đang đặt lên vai mình.
Nhị Trưởng Lão Hàn Tuyệt lên tiếng: “Bẩm Các chủ, người đã đến đủ từ rất lâu rồi!”
Công Tôn Tuyết và Mộc Chiến nghe xong, trong lòng hơi xấu hổ một chút.
Cái này..
Công Tôn Tuyết ho nhẹ một cái lấy lại bình tĩnh, ánh mắt trở nên sắc bén nhìn về phía các trưởng lão, chấp sự trong Đại Điện.
“Chư vị, chuyện chư vị cũng đã biết, Hàn Thương Đại Trưởng Lão và Hàn Ngạo Thiên đã làm phản, cấu kết hắc y nhân nhằm m·ưu s·át bổn toạ và thiếu chủ!”
“Nếu như ta không đột phá Nguyên Thần Cảnh, thì sợ rằng ta đã không còn đứng trước mặt các ngươi được rồi!”
Dứt lời, Công Tôn Tuyết toả ra khí tức Nguyên Thần Cảnh sơ kỳ về phía chúng trưởng lão, đanh giọng lại:
“Nhưng không biết được, Băng Tuyết Các còn có thể xuất hiện phản đồ nào không! Do đó bổn toạ tuyên bố, tra xét kĩ lưỡng những hành động bất thường của tất cả mọi người, từ trưởng lão cho đến đệ tử!”
“Việc này, giao cho hai người ta tin tưởng nhất là Nhị Trưởng Lão và Hàn Ngọc trưởng lão! Ai có ý kiến gì không?!”
Còn đám đông không dám hó hé một tiếng khi cảm nhận được khí tức cường hãn của Công Tôn Tuyết, lần này nàng thực sự tức giận với hành vi phản bội của Hàn Thương.
Mộc Chiến ngồi bên cạnh, lặng lẽ quan sát toàn trường, trong lòng cảm thán.
Công Tôn Tuyết quả thật rất uy phong a..
Công Tôn Tuyết thấy vậy, hài lòng một chút rồi nói tiếp:
“Bổn toạ bổ nhiệm Hàn Tuyệt thành Đại Trưởng Lão của Băng Tuyết Các, thay thế cho Hàn Thương!”
“Đa tạ Các Chủ!” Hàn Tuyệt chắp tay nói.
Công Tôn Tuyết gật đầu:
“Chuyện thứ hai, Thiên Võ Tranh Phong sắp bắt đầu, bổn toạ đề nghị các trưởng lão, chấp sự tuyển chọn ra chín đệ tử dưới hai lăm tuổi để tham dự!”
“Bẩm Các Chủ, không phải mỗi thế lực được tham dự mười người sao!?” Một trưởng lão lên tiếng.
Công Tôn Tuyết nghe thế, ánh mắt đảo qua Mộc Chiến, một chút dịu dàng loé lên rồi biến thành lạnh lùng:
“Đương nhiên đệ tử của ta cũng sẽ tham gia! Chiến lực của hắn chư vị cũng đã được chứng kiến ở Thí Luyện Tháp rồi!”
Lúc này vị trưởng lão kia mới xấu hổ, hắn quên mất là có vị thiếu chủ này ở đây.
“Mong thiếu chủ thứ tội!” Hắn chắp tay xin lỗi Mộc Chiến.
Mộc Chiến khoát tay: “Không sao! Ta cũng mới vào Băng Tuyết Các! Chư vị trưởng lão chưa quen cũng không có gì lạ!”
Công Tôn Tuyết nhìn mọi người, thấy không ai có việc gì:
“Được! Nghị sự đến đây là kết thúc! Mời chư vị trưởng lão và chấp sự về làm công việc của mình!”
Nói xong, nàng lập tức biến mất khỏi Băng Tâm Đại Điện, trước khi đi, thông qua Ái Tâm Liên nói với Mộc Chiến một chút:
“Phu quân, thương thế th·iếp chưa lành hẳn, th·iếp đi trị thương một chút, có gì phu quân hãy đến phòng của th·iếp!”
Mộc Chiến nghe vậy, lo lắng một chút: “Cần ta giúp không?”
“Không cần phiền chàng đâu, thương thế của th·iếp đỡ hơn rất nhiều rồi, chỉ cần tĩnh toạ một tháng là ổn!” Công Tôn Tuyết nhẹ nhàng đáp lại.
“Được rồi Tuyết nhi, phiền với không phiền gì chứ! Cứ yên tĩnh trị thương, cần gì nói phu quân một chút! Phu quân có thể liều cả mạng này để giúp nàng!” Mộc Chiến chắc nịch một tiếng.
“Khanh khách, đa tạ phu quân!” Công Tôn Tuyết cười duyên một chút, sau đó hướng về phòng của mình nghỉ ngơi.