Mộc Chiến bước chân vào không gian u ám của Huyền Cổ Chiến Trường, bỗng cảm nhận được sự khác lạ.
Một luồng sức mạnh vô hình chớp nhoáng quét qua, ngay lập tức hắn thấy bóng dáng của những đồng môn như Tô Dật Phong, Thanh Y, Lý Băng Nghiêm và các đệ tử khác của Băng Tuyết Các mờ dần trước mắt.
Không gian biến đổi nhanh chóng, cảnh vật xung quanh trở nên mờ ảo, lạnh lẽo và ngập tràn khí tức tà ác.
“Hửm, bị tách ra rồi…” Mộc Chiến nhíu mày, tay nắm chặt, vận chuyển thần niệm dò xét.
Khắp không gian là một màn sương mù dày đặc, ngăn cản tầm nhìn, và nhiệt độ càng lúc càng giảm mạnh.
Mộc Chiến bước từng bước, cảm nhận rõ rệt sự lạnh lẽo của mặt đất dưới chân mình, lạnh đến thấu xương.
Cây cỏ khô héo, âm u c·hết chóc. Những tàn tích cổ đại, những ngọn đồi bị xé rách bởi các trận chiến cổ xưa hiện ra như những v·ết t·hương chưa bao giờ lành.
Hắn đứng lại, hít sâu một hơi, thanh tẩy tâm trí, giữ vững tinh thần. Bên trong Thụ Tâm, những chiếc lá khẽ rung động, truyền ra một cảm giác bình thản giữa không gian đầy hỗn loạn.
Mộc Chiến tiếp tục bước đi, cảm giác như mình đang lạc vào một mê cung vô hình, mỗi bước đi đều khiến hắn càng thêm xa lạ với cảnh vật xung quanh.
Soạt..
Đột nhiên, một tiếng động khe khẽ vang lên từ phía trước, như tiếng chân ai đó giẫm lên lá khô. Mộc Chiến lập tức dừng bước, toàn thân căng ra như dây đàn, mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Bóng dáng mờ mịt phía trước bắt đầu trở nên rõ ràng hơn, nhưng không phải con người. Đó là một sinh vật có hình dạng kỳ lạ, thân thể biến dạng, những chi dài bất thường như thể bị kéo dãn qua nhiều thế kỷ. Đôi mắt đỏ rực như lửa cháy giữa màn sương.
Quái vật tà ác này có thể là sản phẩm của những tồn tại cổ đại bị giam cầm trong chiến trường này, bị tà khí ăn mòn và biến đổi. Chúng không có nhận thức, chỉ còn lại bản năng săn mồi và thù hận.
Ầm..
Mộc Chiến không chần chừ, hắn vươn tay, một luồng linh lực bạo phát ra từ cơ thể, hình thành một bức tường chắn vô hình, đẩy lùi sinh vật.
Nhưng ngay khi hắn vừa tung chiêu, từ trong màn sương, những tiếng động khác lại vang lên, hàng loạt bóng đen lao đến từ nhiều hướng khác nhau.
“Mê Tung Bộ!”
Mộc Chiến khẽ thốt lên, thân hình lập tức hoá thành một làn khói mờ, di chuyển nhanh như tia chớp, né tránh đợt t·ấn c·ông đồng loạt của đám quái vật.
“Gràoooo..”
Những quái vật tà ác gầm rú, nhưng không thể chạm tới hắn. Mộc Chiến với sự linh hoạt, hắn dễ dàng né tránh và giữ vững khoảng cách an toàn.
Hắn không muốn lãng phí linh lực vào đám sinh vật này, bởi rõ ràng đây chỉ là những quái vật tương đương với Nhị giai yêu thú, không đáng để giao chiến.
“Tà khí nơi đây càng ngày càng đậm đặc… phải nhanh chóng tìm cách thoát khỏi vùng này.” Mộc Chiến nghĩ thầm, rồi nhanh chóng tìm kiếm một lối thoát.
“Gràooooo…”
Bỗng, giữa đám quái vật, một tiếng gào thét mạnh mẽ vang lên, một luồng khí tức khủng bố từ phía xa xộc tới.
Khí tức này mạnh hơn hẳn những quái vật trước đó, nó không còn là tà khí thuần túy mà mang theo cả sức mạnh của một tồn tại viễn cổ đầy oán hận.
Một con quái vật khổng lồ từ trong bóng tối hiện ra, cao hơn ba trượng, với đôi mắt đỏ rực như hai mặt trời đẫm máu.
Quái vật này, tương đương Tam giai trung kì yêu thú.
Rầm rầm..
Quái vật khổng lồ lao đến Mộc Chiến, tiếng chân dẫm lên mặt đất tạo ra những âm thanh rầm rập như sấm động, mặt đất rung chuyển.
“Thú vị đấy!” Mộc Chiến khẽ thốt lên, rồi vung tay lên, linh lực bạo phát, những cây trong thụ tâm rung động mạnh mẽ, chuẩn bị cho một trận giao phong.
“Gràooooo…”
Quái vật khổng lồ gầm thét, từng bước chân nó làm rung chuyển mặt đất, yêu khi dữ dội tràn ra như muốn nhấn chìm Mộc Chiến trong cơn lốc t·ử v·ong.
Khôn chần chờ, nó lao tới Mộc Chiến như một cơn bão. Cả thân hình đồ sộ của nó di chuyển với tốc độ kinh ngạc, tạo ra từng đợt sóng xung kích mạnh mẽ. Cặp vuốt sắc bén của nó như hai lưỡi dao khổng lồ, muốn cắt đôi mọi thứ cản đường.
“Mê Tung Bộ!”
Trong khoảnh khắc ấy, Mộc Chiến điều động linh lực. rồi thân hình hắn chớp động. Mê Tung Bộ được kích hoạt, cơ thể hắn hóa thành một dải mờ ảo, biến mất khỏi vị trí ban đầu trước khi vuốt quái vật kịp chạm vào.
“Thiên Mộc Lưu Quang!”
Tiếng nói lạnh lùng vang lên sau lưng quái vật. Mộc Chiến xuất hiện ngay phía sau, tay vung lên, một đòn Thiên Mộc Lưu Quang bạo phát, hàng loạt tia sáng màu xanh lục bắn ra, mang theo sức mạnh hủy diệt của cây cối.
Những tia sáng ấy như vô số mũi kiếm sắc bén, xuyên thấu không gian, nhắm thẳng vào cơ thể to lớn của quái vật.
Keng..keng..
Tiếng v·a c·hạm vang lên chát chúa, từng mảnh vảy trên cơ thể quái vật b·ị c·hém nát, máu đen trào ra từ những v·ết t·hương.
“Gràoooo..”
Nhưng con quái vật vẫn không hề giảm tốc độ, nó tiếp tục lao tới, đôi mắt đỏ rực càng lúc càng hung bạo.
“Mộc Bạo Thủ!”
Nhưng Mộc Chiến đã sớm lường trước điều đó. Hắn không dừng lại, Mộc Bạo Thủ liền được kích hoạt, một quyền đánh thẳng vào thân thể khổng lồ của quái vật, linh lực bùng nổ mạnh mẽ.
Cú đấm của hắn như một trận cuồng phong, mang theo sức mạnh tựa như một ngọn núi lớn đè xuống.
Ầm…
Tiếng nổ vang trời, mặt đất rung chuyển dữ dội. Quái vật khổng lồ bị đẩy lùi vài bước, nhưng vẫn chưa ngã gục. Nó gầm lên trong điên loạn, đôi mắt đỏ rực càng thêm dữ dội, như muốn nuốt chửng cả Mộc Chiến.
“Thật lì lợm…” Mộc Chiến khẽ lẩm bẩm, nhưng ánh mắt hắn vẫn không hề nao núng.
Ngay lúc ấy, không gian xung quanh bỗng rung chuyển dữ dội, hàng loạt luồng tà khí từ xa tràn tới.
“Huyền Cổ Chiến Trường… quả nhiên không đơn giản.” Mộc Chiến lẩm bẩm, đôi mắt hắn nheo lại, cảm nhận rõ rệt sự biến đổi. Từ trong màn sương, một loạt quái vật khác bắt đầu xuất hiện, bao vây hắn từ bốn phía.
Những sinh vật tà ác này dường như vô tận, chúng bị tà khí điều khiển, không ngừng t·ấn c·ông kẻ xâm nhập.
Nhưng Mộc Chiến không hề sợ hãi. Bọn hắn cũng chỉ là Nhị giai yêu thú mà thôi.
Hắn hít sâu một hơi, rồi toàn thân phát ra một luồng khí tức mạnh mẽ.
Phừng…
Phệ Sinh Mộc Diễm bùng nổ, ngọn lửa xanh biếc lập tức bao phủ cơ thể hắn, tạo ra một vòng bảo hộ không thể x·âm p·hạm.
Những quái vật lao tới, nhưng khi chạm vào ngọn lửa xanh, chúng liền bị t·hiêu r·ụi, sinh cơ bị hút cạn và chuyển hóa thành linh khí.
Từng tia linh khí nhanh chóng bị Thụ Tâm của Mộc Chiến hấp thu, bổ sung cho lượng linh lực đã hao tổn trong cuộc chiến.
“C·hết!”
Mộc Chiến nhìn con quái vật khổng lồ trước mặt, rồi khẽ nâng tay. Ngọn lửa xanh càng lúc càng bùng c·háy d·ữ d·ội, mang theo sức mạnh của Phệ Sinh Mộc Diễm, tung ra đòn kết liễu.
“Gràoooo…”
Chỉ trong khoảnh khắc, yêu thú khổng lồ gào thét đau đớn. Linh lực của Mộc Chiến xuyên qua cơ thể nó, khiến sinh cơ bị phá vỡ hoàn toàn.
Những chiếc gai trên người yêu thú hóa thành tro bụi, cơ thể khổng lồ của nó đổ sập xuống, máu đen tràn ra từ các v·ết t·hương.
“Da dày thật! Nhưng cũng chỉ thế mà thôi!”
Mộc Chiến lạnh lùng nói, rồi tiếp tục tiến bước.
Phệ Sinh Mộc Diễm truyền linh khí hội tụ thành mười chiếc lá trong Thụ Tâm, giờ Mộc Chiến đã có được một trăm ba mươi lăm chiếc lá rồi.
….
Mộc Chiến đi những nơi khác tìm kiếm yêu thú, nhưng khi hắn di chuyển qua một cánh rừng già đầy âm u, cảm giác nguy hiểm bất ngờ dâng lên trong lòng.
Mộc Chiến dừng lại, đôi mắt sắc bén quét qua từng ngóc ngách.
Từ đằng xa, âm thanh xào xạc của cỏ cây bị đạp gãy vang lên, một nhóm đệ tử mặc áo choàng lửa hiện ra từ màn sương, sắc mặt đầy tham lam và nham hiểm.
“Người Hỏa Vân Đế Quốc?”
“Ngươi là Mộc Chiến?” Một tên đệ tử đứng đầu nói.
Hắn ngoại hình cao ráo, tóc đen pha bạc dài đến vai, đôi mắt lạnh lẽo với sắc lam nhạt, khuôn mặt sắc sảo, lạnh lùng. Làn da trắng nhợt nhạt tựa băng, thường khoác áo choàng đen viền đỏ. Vẻ ngoài của hắn toát lên sự băng lãnh và trầm tĩnh, nhưng ánh mắt lại chứa đựng nội tâm mạnh mẽ và quyết liệt.
Câu nói của hắn làm Mộc Chiến ngạc nhiên kinh khủng. Làm sao hắn biết Mộc Chiến?
Nhưng hắn không biểu lộ gì, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh của mình, nói:
“Ngươi nói cái gì, ta không hiểu!”
“Mộc Chiến, đừng giả vờ ngây ngô nữa!” một tên đệ tử khác trầm giọng.
“Haha, không ngờ lại bắt được tên tiểu tử Mộc Chiến ở đây!!” Một tên đệ tử khác cười phá lên.
“Mộc Chiến a, ngươi không nghĩ ngươi rất nổi tiếng ở Hoả Vân Đế Quốc sao, hoả diễm của ngươi rất đặc trưng với màu xanh lục, đến Đại Đế cũng treo thưởng cho Dị Hoả của ngươi đấy!!!”
Mộc Chiến lúc này mới chợt hiểu, thì ra đám người này nhận ra mình không phải do hình dạng, mà là do Phệ Sinh Mộc Diễm.
Không nghĩ đến mới dùng có một lần mà đã bị phát hiện, đúng là đen đủi.
Hơn nữa, nghe miệng bọn hắn, lão già Hoả Vân đó cũng mơ mộng hoả diễm của mình rồi..
Nếu như bị bọn hắn lộ ra thì..
Nhưng khi Mộc Chiến chưa làm gì, một tên trong đó nói:
“Chờ chút, ta thấy hắn hơi quen quen, dù không phải hình ảnh Mộc Chiến, nhưng hắn..”
“Có chuyện gì!??” Đám người đều có cảm giác không đúng, tên này khơi ra chuyện làm bọn hắn tập trung nhìn kỹ Mộc Chiến.
Tên kia lắp bắp: “Các..ngươi..nhìn..kỹ..đi!”
Chợt, bọn hắn như thấy cái gì đó đáng sợ lắm, hai mắt trợn ngược, mồ hôi lạnh chảy đầy thân, tay chân run rẩy liên hồi…
“Lâm..Lâm Chiến thiếu chủ của Băng Tuyết Các.!.!!!” Một tên giọng đứt quãng nói.
Câu nói như một cú đánh mạnh vào mặt đám người Hoả Vân Đế Quốc.
Con moẹ nó, bọn hắn đang muốn đi t·ruy s·át thiếu chủ của một ngũ phẩm thế lực?? Đó là những tồn tại Hoá Đan Cảnh cường giả đấy.
Bọn hắn mặc dù là đệ tử thiên tài của gia tộc, nhưng muốn đột phá Hoá Đan Cảnh, không dễ chút nào đâu.
Vậy mà bọn hắn lại đi t·ruy s·át Hoá Đan Cảnh cường giả?? Quả này chơi con moẹ nó hơi lớn rồi…!!
Nhưng tại sao Mộc Chiến tiểu tử đó lại trở thành Lâm Chiến thiếu chủ của Băng Tuyết Các chứ?
Chuyện này, thật không có nghĩa lý mà..
Tên Hàn Đô c·hết tiệt ấy đâu rồi? Sao hắn không nói chuyện này? Hắn là người bảo Mộc Chiến ở gần đây mà.
Không thể nào có chuyện Hàn Đô không biết Mộc Chiến là thiếu chủ Băng Tuyết Các được.
Một tên trầm giọng: “Hàn Đô, ngươi giải thích thế..”
Vừa nói, hắn vừa lắc người xung quanh để tìm, nhưng nào còn Hàn Đô ở nơi này kia chứ.
Ủa..
Hắn vừa mới ở đây mà..
Hắn đi đâu rồi..
Quỷ rồi..
Một người đứng ra cúi rạp người chắp tay run rẩy đối Mộc Chiến:
“Lâm Chiến thiếu… chủ…. Chúng ta có sự nhầm lẫn một chút…Xin cáo từ!”
Mộc Chiến nghe thấy đám người nói, cười lạnh một cái, nếu như hắn không phải Hoá Đan Cảnh cường giả, giờ này không biết thụ tâm nát mấy lần.
Người muốn g·iết ta, đều phải c·hết!
Bọn hắn đã có ý muốn g·iết mình để c·ướp đoạt nguyên chủng Phệ Sinh Mộc Diễm, cần gì phải nhân từ.
“Ngươi nghĩ rất hay, nhưng kịch bản đó không xảy ra!”
Không chậm trễ, nếu chậm trễ thì tên kia liền đi mất..
Mộc Chiến điều động Mộc Chi Ý Cảnh, Thiên Mộc Lưu Quang tán loạn thành những tia ánh sáng kiếm xanh lục đâm về hướng bọn hắn.
Đám người sợ mất mật, chạy cũng không chạy nổi, vận dụng toàn bộ linh lực để chống đỡ một chút.
Nhưng sự chênh lệch cảnh giới đã khiến cho việc bọn hắn cố gắng như trở nên vô nghĩa.
“Nhanh! Mau kêu gọi người đến giúp!” Một tên hoảng hốt lên tiếng.
Những tia kiếm xanh xuyên phá qua những lớp phòng ngự của bọn hắn, tưởng chừng sắp đâm trúng thì một luồng Hoả Chi Ý Cảnh cường hãn từ đâu đánh đến, phá nát toàn bộ lục kiếm của Mộc Chiến.
Sau đó một tiếng nộ hống từ phương xa:
“Đường đường là một thiếu chủ Băng Tuyết Các, lại đi thị uy với đệ tử của Hoả Vân Đế Quốc, nghĩ Đế Quốc bọn ta là quả hồng mềm sao?!”