Thần Thụ Chí Tôn

Chương 121: Tiến Vào



Chương 121: Tiến Vào

Khi các đại thế lực đã đến đầy đủ, Thiên Kim Bảo chắp tay trước ngực, giọng nói sang sảng vang vọng khắp nơi:

“Thiên Vân lão huynh, không ngờ ngươi vẫn còn khỏe mạnh như vậy. Mấy năm nay luyện đan đạo chắc tiến triển không nhỏ?”

Hà Thiên Vân cười lớn, ánh mắt lão vẫn sắc bén:

“Thiên Kim huynh lại quá khen, dù ta luyện đan mấy mươi năm nay, lửa vẫn chưa tắt, nhưng chẳng thể bằng nổi bảo khí tinh thông của ngươi, cả đại lục ai mà chẳng kính nể.”

Hai người trao đổi vài câu khách sáo, nhưng ẩn ý ngầm về sự cạnh tranh đã rõ ràng.

Thiên Kim Bảo là một Ngũ giai Luyện Khí Sư, do cùng là người của một thế hệ, vậy nên đôi khi hai người bọn hắn sẽ cạnh khoé nhau.

Phía đối diện, Công Tôn Tuyết nhẹ nhàng gật đầu về phía Bắc Địa Hàn của Địa Minh Cốc, dù hắn chỉ là Linh Anh Cảnh đỉnh phong, nhưng Địa Minh Cốc có một Nguyên Thần Cảnh toạ trấn.

Bắc Địa Hàn cười gật đầu, cảm thán một tiếng:

“Công Tôn các chủ không hổ là tuổi trẻ thịnh khí của Thiên Võ Đại Lục, không ngờ Các chủ đã bước vào Nguyên Thần Cảnh cường giả!”

Hít..

Lời Bắc Địa Hàn vừa dứt lời làm cho các đệ tử các thế lực kinh hãi một phen. Hiển nhiên với địa vị của bọn họ chưa thể nào biết được, Công Tôn Tuyết đã bước vào hàng cường giả đỉnh phong của Thiên Võ Đại Lục.

Công Tôn Tuyết khẽ mỉm cười lạnh nhạt, phong phạm nữ cường giả xuất hiển:

“Đáng tiếc, lần này không phải quá tuổi, bổn toạ cũng muốn vào xem một chút!”

Bắc Địa Hàn cười cười đáp: “Công Tôn các chủ nói đùa, ngươi mà vào thì còn thi với đấu cái gì chứ!”

Nói xong, Bắc Địa Hàn liếc qua Mộc Chiến một cái:

“Đây là thiếu chủ của Băng Tuyết Các sao, rất có khí độ!”

Mộc Chiến chắp tay:



“Lâm Chiến, bái kiến Bắc Cốc chủ!”

Mộc Chiến đang thi triển Hoá Nhân Quyết tầng thứ hai, nên hắn phải g·iả m·ạo thành Lâm Chiến.

Vốn dĩ hắn cũng không muốn chào hỏi gì Bắc Địa Hàn, cứ êm hơi lặng tiếng mà vào thôi không được sao, ai dè lão già này lại hỏi mình.

“Khanh khách, phu quân của th·iếp mà phải đi ‘bái kiến’ một người có tu vi thấp hơn th·iếp!” Tiếng cười giòn dã của Công Tôn Tuyết truyền vào trong tai của Mộc Chiến.

Mộc Chiến ho nhẹ xấu hổ: “Dù sao người ta cũng là Linh Anh đỉnh phong, ta đang vào vai vãn bối, phải vậy thôi..!”

“Dám trêu phu quân, phu quân sẽ trừng phạt nàng, hắc hắc…!”

Công Tôn Tuyết nghe xong, không trêu chọc hắn nữa. Mặc dù là Nguyên Thần Cảnh, chế ngự Mộc Chiến thì hắn cũng không thể nào động vào được nàng. Nhưng nàng yêu hắn thật lòng, cũng không muốn từ chối…

Bắc Địa Hàn nghe vậy cũng gật đầu rồi thôi, hắn cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi.

Hà Thiên Vân lúc này cũng bước lên, đưa mắt quét qua toàn trường, chắp tay cất giọng trầm ổn:

“Mỗi lần Thiên Võ Tranh Phong mở ra, quả thực là dịp để các thiên tài tranh phong, phát triển thực lực. Hy vọng lần này chúng ta sẽ thấy được những kẻ thật sự xuất sắc.”

Lúc này, một lão già xuất hiện ở trung tâm, người này khiến Mộc Chiến hắn hơi giật mình khi bị liếc nhìn ở buổi đấu giá của Thiên Bảo Các, Lăng Vân Viện Trưởng.

Lăng Vân Học Viện nếu xét theo thực lực thì cũng là Ngũ phẩm thế lực, nhưng do thế lực họ là học viện, không hoàn toàn là một thế lực chỉnh thể, nên không tham gia tranh phong.

Tuy vậy, dù sao cũng là Bán Nguyên Thần, địa vị Lăng Vân Viện Trưởng rất cao trong đợt Thiên Võ Tranh Phong lần này, bởi vì Lăng Vân Học Viện được lựa chọn làm trọng tài.

Lăng Vân Viện Trưởng đến, nhưng cũng không nhìn Mộc Chiến, Mộc Chiến cũng không cảm nhận được gì từ lão..

Có lẽ hôm đó chỉ là tình cờ mà thôi..

Lăng Vân Viện Trưởng đến, chắp tay với các cường giả ở đây một cái, sau đó cất giọng:

“Chư vị, lão phu Lăng Vân, viện trưởng của Lăng Vân Học Viện, nay đảm nhiệm vị trí trọng tài của Thiên Võ Tranh Phong!”



“Ta nói tóm tắt qua, trong một tháng đệ tử khi tiến vào Huyền Cổ Chiến Trường sẽ phải săn bắt yêu thú trong đó, thu lấy yêu đan.”

“Yêu đan nhất giai một điểm, nhị giai năm điểm, tam giai mười điểm. Đặc biệt tứ giai năm mươi điểm!”

“Trong Huyền Cổ Chiến Trường, do giới hạn tu vi, nên cao nhất chỉ có tứ giai yêu thú tồn tại. Do đó, không được phép mang bảo vật, phù chú,… vượt qua tứ giai!”

“Thêm nữa, khi đệ tử đã quyết định tham gia vào Huyền Cổ Chiến Trường, sinh tử tự chịu!!”

Lăng Vân Viện Trưởng nhìn qua đệ tử các tông môn một chút rồi nói tiếp.

“Tất nhiên cuộc thi nào cũng sẽ có thưởng, mười người đứng đầu sẽ có trọng thưởng!”

“Người thứ mười sẽ được mười vạn linh thạch trung phẩm, người thứ chín sẽ được mười một vạn linh thạch trung phẩm, cứ như thế đến người thứ nhất!”

“Người thứ sáu đến thứ mười sẽ được một pháp bảo tứ giai hạ phẩm, người thứ hai đến thứ năm sẽ được một pháp bảo tứ giai trung phẩm!

“Và người đạt vị trí thứ nhất sẽ được một pháp bảo tứ giai thượng phẩm!”

Hít…

Đám đệ tử hít một hơi thật sau, thứ nhất được tận pháp bảo tứ giai thượng phẩm đấy, là thứ mà Nguyên Thần Cảnh cường giả cũng có thể sử dụng được.

Mộc Chiến cũng bất ngờ một phen, Công Tôn Tuyết chưa đề cập với hắn đến vấn đề này. Không ngờ có thể có phần thưởng hậu hĩnh đến như thế.

Đám đệ tử ánh mắt nóng rực, ngoại trừ ham muốn cơ duyên trong Huyền Cổ Chiến Trường, giờ đây phần thưởng của Thiên Võ Tranh Phong, làm bọn hắn muốn lập tức đi chiến yêu thú.

Thấy đám đệ tử kích động, Lăng Vân Viện Trưởng gật gật một chút, thấy không có ai có ý kiến gì, liền hướng chư cường giả:

“Chư vị, kết giới của Huyền Cổ Chiến Trường đã yếu hơn rất nhiều, xin mời chư cường giả ra tay!”

Thiên Kim Bảo, Hà Thiên Vân, Công Tôn Tuyết, Bắc Địa Hàn, Huyền Vân nghe vậy cũng không nhiều lời, tiến đến kết giới của Huyền Cổ Chiến Trường.

Ngay cả Sơn Vân Đại Đế và Hoả Vân Đại Đế đang không ngừng đâm chọt nhau cũng tiến lên.



Chư cường giả vận dụng linh lực, ý cảnh ngập trời, t·ấn c·ông vào kết giới Huyền Cổ Chiến Trường.

Thiên Kim Bảo đứng ở hàng đầu, đôi mắt sáng quắc. Hắn vung tay, đánh một luồng linh lực sắc bén vào kết giới, đồng thời điều động Kim Chi Ý Cảnh, làm tăng cường sự sát thương cho những đòn đánh của hắn. Những mũi thương bén nhọn, tiến đánh mạnh vào kết giới.

Bên cạnh, Hà Thiên Vân cũng không kém, Hoả Chi Ý Cảnh điều động đến mức cực hạn, một luồng hoả diễm vô cùng vô tận từ tay hắn tiến vào một bên khác kết giới.

Công Tôn Tuyết, đứng kiêu hãnh giữa dòng người. Nàng đan chéo những ngón tay thon dài, triệu hồi linh khí băng giá quanh người. Với Băng Ý Cảnh Tứ Tầng, nàng tạo ra một cơn bão tuyết nhỏ, những bông tuyết như những v·ũ k·hí sắc bén, làm yếu đi sự phản kháng của kết giới.

Huyền Vân, với vẻ ngoài trầm tĩnh, hắn khẽ nâng tay, linh lực từ cơ thể tuôn ra như nước, chảy tràn vào kết giới.

Huyền Vân dù chỉ là Linh Anh đỉnh phong, nhưng thực lực cũng không hề thua kém, hắn điều động Thuỷ Chi Ý Cảnh, điều khiển linh lực của mình như những gợn sóng nhè nhẹ, làm cho bức tường kết giới như sống lại, đôi khi yếu ớt, đôi khi mạnh mẽ, như đang đấu tranh với chính sức mạnh mà các cường giả tạo ra.

Từ phương xa, Sơn Vân Đại Đế và Hỏa Vân Đại Đế đứng ở hai bên. Sơn Vân điều động Vân Chi Ý Cảnh trong khi Hỏa Vân thổi bùng lên Hoả Chi Ý Cảnh.

Cuối cùng, Lăng Vân Viện Trưởng và Bắc Địa Hàn của Địa Minh Cốc đứng ở phía sau, cùng nhau dồn sức lực cuối cùng. Bọn họ không ngừng đánh ra những võ kỹ mạnh mẽ, làm cho không gian như chao đảo.

Rầm rầm..

Mỗi cường giả đều dồn sức vào từng cú đánh vào kết giới, linh lực và ý cảnh hòa quyện tạo thành một sức mạnh khổng lồ.

Răng rắc..

Bức tường kết giới không ngừng phản kháng, nhưng cuối cùng, sau những nỗ lực không ngừng, nó bắt đầu xuất hiện những vết nứt nhỏ, và một t·iếng n·ổ vang lên. Kết giới bật tung, mở ra con đường dẫn vào huyền cổ chiến trường.

“Mau! Tất cả đệ tử tiến vào!”

Lăng Vân Viện Trưởng hét lớn, dù hợp lực để phá kết giới, những cũng chỉ trụ được một chút thời gian. Không vào nhanh thì nó sẽ đóng lại mất.

Các đệ tử nghe vậy, cũng không chần chờ. Lập tức lao nhanh vào Huyền Cổ Chiến Trường.

Mộc Chiến bên này cũng dẫn theo chín đệ tử của Băng Tuyết Các đi vào. Trước khi vào, Công Tôn Tuyết còn truyền một câu:

“Phu quân, cẩn thận!”

Mộc Chiến gật đầu, sau đó biến mất vào trong Huyền Cổ Chiến Trường.

Nhìn các thân ảnh đệ tử trẻ tuổi lao vào, đám người cảm khái một chút. Họ cũng từng là những đệ tử như thế, bên cạnh họ cũng từng có rất nhiều người đồng trang lứa.

Nhưng thời gian quả không chờ một ai, những người kia, không mất thì cũng rời đi Thiên Võ Đại Lục, không ai biết họ ở đâu, như thế nào….