Thần Thụ Chí Tôn

Chương 133: Phần Thưởng



Chương 133: Phần Thưởng

Sau một hồi chấn kinh, lão nhân chậm rãi tiến lại gần, trên môi hiện lên nụ cười hài lòng.

“Ngươi thực sự là một thiên tài hiếm có,” lão nhân khen ngợi, giọng nói trầm ấm:

“Không chỉ vượt qua ba thử thách, ngươi còn thể hiện sự thông tuệ và kiên trì không ngờ. Ta không thể không ngưỡng mộ.”

“Ta sẽ ban cho ngươi một phần thưởng xứng đáng.” Lão nhân giơ tay lên, từ không trung, một ánh sáng chói lòa xuất hiện, từ đó tỏa ra một khí tức lạ thường. Khi ánh sáng tan dần, hiện ra trước mắt Mộc Chiến là một Thanh Huyền Đan Đỉnh và một Quả Cầu Đan Phương.

Thanh Huyền Đan Đỉnh là một lò đan tinh xảo, được chế tác từ kim loại thần kỳ và có màu bạc ánh xanh. Mặt ngoài của nó được khắc những hoa văn cổ xưa, biểu thị sự cao quý và uy lực của linh dược.

Khi Mộc Chiến đưa tay chạm vào, hắn có thể cảm nhận được linh khí dồi dào từ lò đan, như thể bên trong nó đang ẩn chứa một kho tàng dược liệu vô tận.

“Thanh Huyền Đan Đỉnh có khả năng luyện chế đan dược từ nhất giai đến ngũ giai,” lão nhân giải thích:

“Đặc biệt, nó sẽ giúp ngươi dễ dàng tiếp cận các loại dược thảo tinh khiết nhất và nâng cao tỷ lệ thành công trong quá trình luyện chế. Đây chính là một bảo bối không thể thiếu cho bất kỳ đan sư nào.”

Bên cạnh lò đan, một Quả Cầu Đan Phương hiện ra. Quả cầu này trông như một viên ngọc quý trong suốt, lấp lánh ánh sáng rực rỡ. Bên trong quả cầu chứa đựng những vết nứt màu vàng, biểu thị cho tiềm năng vô hạn của nó.

“Quả Cầu Đan Phương này chứa đựng những tinh hoa đan dược từ nhất giai đến ngũ giai của ta. Hi vọng với sự kết hợp hoàn hảo giữa Thanh Huyền Đan Đỉnh và Quả Cầu Đan Phương sẽ khiến ngươi trở thành một Luyện Đan Sư xuất sắc trong tương lai.”

Mộc Chiến cảm nhận được sức mạnh và tiềm năng mà những bảo vật này mang lại. Đây không chỉ là công cụ để luyện chế, mà còn là cơ hội để hắn vươn tới những đỉnh cao mới trong tu luyện đan đạo.

“Cảm tạ lão tiền bối,” hắn nói, giọng điệu chân thành.

“Ngươi không cần phải cảm tạ. Điều quan trọng là phải hiểu và sử dụng đúng sức mạnh mà những bảo vật này mang lại. Hãy luôn ghi nhớ rằng sức mạnh thực sự không đến từ v·ũ k·hí hay bảo vật, mà từ chính bản thân ngươi.”

Sau khi nhận phần thưởng, Mộc Chiến cảm thấy một nguồn sức mạnh mới dâng trào trong lòng. Hắn chắp tay nhìn lão nhân:

“Ta sẽ không làm lão tiền bối thất vọng!”

“Được rồi, đi thôi!” Lão nhân phất tay, Mộc Chiến liền rời khỏi khu vực Thanh Huyền Đan Đỉnh.

Mộc Chiến khẽ hô:



“Chậm đã lão tiền bối..”

Mộc Chiến chưa kịp nói gì thì khung cảnh dần mờ đi rồi trở lại Khu Vực ban đầu..

Vốn hắn định hỏi thăm danh tính của lão già này với một chút chuyện xưa mà, chuyện hắn mà hắn gặp trong Huyết Ảnh Thạch ấy..

Ngờ được đâu chỉ mới vừa hoàn thành thử thách liền bị tống ra ngoài rồi..

Lão nhân chỉ là một tia hồn niệm còn sót lại, nhằm mục đích tìm kiếm truyền nhân cho Thanh Huyền Đan Đỉnh, giờ đã tìm được, chấp niệm cũng dần tiêu tán..

Có lẽ hắn cũng không quan tâm đến người đời còn biết mình hay không.. chỉ muốn kiến thức về đan đạo của mình không bị biến mất trong dòng thời gian mà thôi..

Đúng là một nhân vật đáng kính a..

Mộc Chiến thở dài một tiếng, bước ra khỏi khu vực thử thách của Thanh Huyền Đan Đỉnh, sắc mặt hắn tuy bình tĩnh nhưng ẩn chứa sự mệt mỏi sau quá trình khắc nghiệt.

Khi chân hắn chạm đất, cánh cửa không gian đằng sau liền rung động một hồi rồi lập tức khép lại, đẩy tất cả những đệ tử khác cùng tham gia thí luyện trong khu vực cũng phải ra ngoài theo.

“…”

“…”

Xung quanh, tiếng hô hoán và phẫn nộ vang lên không ngừng.

Đặc biệt, một bóng người với dáng vẻ tàn tạ nhất đang thu hút sự chú ý của mọi người – đó chính là Đan Hàn Phong, đệ nhất thiên tài của Luyện Đan Sư Công Hội.

Lúc này, toàn thân hắn toát ra một cỗ sát khí lạnh lùng, mái tóc và đôi mày của hắn bị cháy sém, biểu hiện rõ ràng của một lần nổ đan lô thảm khốc.

Đan Hàn Phong nhếch mép, ánh mắt hung tợn, lướt nhanh một vòng khắp đám người vừa bị đẩy ra.

Hắn nghiến răng ken két, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận. Rõ ràng, hắn đã dốc toàn lực vào thử thách cuối cùng khi luyện chế gần thành công Phục Huyết Đan, nhưng lại bị tên khốn nào truyền tống ra ngoài.

Lần thất bại này không chỉ khiến hắn mất cơ hội nhận được truyền thừa, mà còn làm mất mặt trước những thiên tài khác.

Ánh mắt Đan Hàn Phong quét qua từng người một, tựa hồ muốn tìm ra kẻ đã “c·ướp mất” thành công mà đáng ra phải thuộc về hắn. Cảm nhận sát khí từ hắn lan tràn khắp nơi, nhiều đệ tử không khỏi lùi lại vài bước, tránh ánh nhìn đầy oán hận ấy.



“AI!?” Đan Hàn Phong thét lên, giọng nói vang vọng như muốn chọc thủng màng tai của tất cả mọi người, “Là ai đã thành công trước ta?!”

Mộc Chiến đứng lặng lẽ trong góc, ánh mắt bình thản không chút dao động. Hắn đã quen với việc trầm lặng không thích gây sự chú ý rồi.

Ra nhận làm gì? Hắn lại cảm tạ ngươi sao? Dở hơi mới tự nhận: “Ta là người đạt được truyền thừa!”

Đám đông bắt đầu xôn xao, nhiều người lén lút liếc nhìn nhau, không ai muốn trở thành mục tiêu cho cơn thịnh nộ của Đan Hàn Phong.

Nhưng chẳng ai dám nhận ra rằng, người đứng sau tất cả là thiếu niên trầm mặc phía cuối, không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai.

Đan Hàn Phong càng lúc càng tức giận, tay hắn siết chặt thành quyền, linh lực bốc lên hừng hực như muốn phát động chiến đấu ngay lập tức.

Nhưng dù là kẻ kiêu ngạo, hắn cũng biết rõ nơi này không phải chỗ để hành động liều lĩnh, vì có quá nhiều thiên tài các thế lực ở đây đang theo dõi. Lửa giận trong lòng hắn đành tạm thời dồn nén lại, nhưng đôi mắt vẫn cháy rực lửa hận.

“Một ngày nào đó…” Đan Hàn Phong hít sâu, lẩm bẩm, “Kẻ c·ướp đi cơ hội của ta, ta nhất định sẽ tìm ra và nghiền nát hắn!”

Mộc Chiến cười nhạt, tìm đi, tìm hộ cái nào..

Khi Đan Hàn Phong tức giận cực độ, ánh sáng từ các khu vực Huyết Hoả Linh Châu và Kim Đế Tinh đồng loạt biến mất, không khí xung quanh trở nên nặng nề.

Các đệ tử từ hai khu vực ấy lần lượt xuất hiện, ai nấy đều mang vẻ mặt ngưng trọng, cơ thể đầy v·ết t·hương, nhưng ánh mắt sắc bén như muốn tìm ra người đã giành được bảo vật quý giá.

Một thanh niên hai mắt đỏ rực, Viêm Hạo của Viêm gia ở Thương Lang Thành, gương mặt hắn đầy mồ hôi, hơi thở gấp gáp. Dù trên người không ít thương tích, nhưng ánh mắt của hắn vẫn sáng rực, như thể đang tìm kiếm một ai đó trong đám đông.

Hắn nắm chặt bàn tay, khẽ lẩm bẩm: “Rốt cuộc ai đã lấy được Huyết Hoả Linh Châu?”

Hắn là chủ tu Hoả thuộc tính, Huyết Hoả Linh Châu rơi vào tay người khác ngay trước mắt hắn, hắn làm sao có thể chịu nổi.

Bên khu vực Kim Đế Tinh, Tần Dạ, Sơn Tranh, Tô Dật Phong với những gương mặt cũng không kém phần mệt mỏi, trên cơ thể xuất hiện nhiều vết bầm tím.

Dù vậy, khí thế của bọn hắn không hề giảm sút, ánh mắt lạnh lùng quét qua đám đông, như thể đang truy tìm kẻ đã lấy đi bảo vật của mình.



“Ai là kẻ lấy đi Kim Đế Tinh?” Bọn hắn thều thào nói.

Đám đông bắt đầu bàn tán xôn xao, họ không thể tin rằng những người đứng trước mắt mình, từng là những thiên tài trong giới tu luyện, giờ đây lại đầy thương tích.

Trong khi đám đông đang bàn tán sôi nổi, Sơn Tranh và Viêm Hạo đứng cạnh nhau, ánh mắt của họ như lửa đốt. Họ biết rằng, mặc dù bản thân đã thành công trong thử thách, nhưng niềm khao khát về bảo vật vẫn khiến họ không ngừng nghi ngờ và ghen tị.

“Ngươi có thấy ai lấy Huyết Hoả Linh Châu không?” Sơn Tranh hỏi, ánh mắt hắn chăm chú vào Viêm Hạo.

“Đại Hoàng Tử, ta không thấy! Dường như trong khu vực bị ngăn cách, không ai có thể biết được người khác đang khảo nghiệm gì!”

Viêm Hạo căm hận trả lời, không ngừng quan sát xung quanh.

“Thật khốn kiếp, Huyết Hoả Linh Châu sắp đến tay ta nhưng lại bị tên nào hớt mất tay trên!!”

Sơn Tranh gật đầu, tỏ vẻ đồng cảm chi sắc, hắn trong khu vực Kim Đế Tinh vất vả lắm mới vượt qua các thử thách, rốt cuộc hắn chả được cái gì.

Sơn Tranh đang nghi ngờ về phía Thạch Khải, ít ra nhìn mặt hắn không có tức tối như Tần Dạ.

Trong khu vực Kim Đế Tinh, thì có hắn, Thạch Khải, Tần Dạ, Tô Dật Phong là có khả năng nhất lấy được Kim Đế Tinh.

Nếu thật sự là Thạch Khải… thôi, Thiên Bảo Các là ngũ phẩm thế lực, ngay cả Phụ Hoàng cũng không tuỳ tiện chọc.

Sơn Tranh liếc nhìn một chút về phía hai khu vực còn lại, Huyết Hoả Linh Châu có vẻ như Ngọc Tinh Hà là nhân vật duy nhất có thể lấy được.

Còn khi nhìn về khu vực Thanh Huyền Đan Đỉnh, Đan Hàn Phong mặt cay cú như khỉ ăn ớt thế kia chắc chắn không phải rồi.

Thanh Y của Băng Tuyết Các cũng không phải, dù nàng vẫn tỏ ra băng lãnh, nhưng cũng không giấu đi được một chút buồn bực.

Chợt, hắn liếc qua Mộc Chiến, thấy Mộc Chiến vẫn lạnh nhạt đánh giá tất cả mọi người. Đôi mắt trầm tĩnh, khí sắc lạnh lùng, khiến không ai có thể đoán được hắn đang nghĩ gì.

Sơn Tranh lấp loé ánh mắt, thường những người như thế này thì..

Sơn Tranh không hổ là Đại Hoàng Tử của Sơn Vân Đế Quốc, chỉ thông qua những biểu hiện rất nhỏ của mọi người, đều có thể đoán ra những ai đạt được bảo vật.

Đáng tiếc, hắn chỉ có thể đoán, mà không thể làm gì được.

Làm gì được đây, bọn hắn đều là ngũ phẩm thế lực, có Nguyên Thần Cảnh toạ trấn đấy.

Bất cẩn một chút liền bị lật nhào cả đế quốc lên. Dù cho tình hình hiện tại của Thiên Võ Đại Lục căng thẳng với những tên hắc y nhân, thiếu đi một hai tứ phẩm thế lực, không ảnh hưởng lắm đến đại cục a!

Linh Anh Cảnh đỉnh phong dù rất mạnh, nhưng đứng trước Nguyên Thần, cũng chỉ chống đỡ được vài chiêu mà thôi.