Thần Thụ Chí Tôn

Chương 140: Hoá Đan Cảnh trung kỳ



Chương 140: Hoá Đan Cảnh trung kỳ

Loay hoay mãi mà vẫn không giải mã được, Mộc Chiến thất vọng thu nó vào trong Thụ Tâm.

Hắc thạch này khá bí ẩn, Mộc Chiến nghĩ nên thu nó lại, không biết chừng tương lai sẽ biết nó là gì..

Sau đó, Mộc Chiến đến Băng Tâm Đan Viện để lấy dược thảo mà có lẽ Công Tôn Tuyết đã thông báo trước đó cho Hàn Ngọc trưởng lão.

Hàn Ngọc đưa một chiếc nhẫn trữ vật cho Mộc Chiến, ngạc nhiên:

“Thiếu chủ, ngươi còn biết luyện đan sao?!”

Mộc Chiến gật đầu, lần này hắn cũng không ẩn giấu làm gì, vì sau này hắn sẽ luyện chế ra nhiều đan dược cho Băng Tuyết Các, đến lúc đó cũng không cần giải thích dài dòng.

Chịu thôi, do dược thảo là của Băng Tâm Đan Viện đưa lấy, hắn chỉ có thể biển thủ một chút mà thôi, chủ yếu vẫn phải đưa về Băng Tâm Đan Viện.

“Ta là luyện đan sư Tam giai, Hàn Ngọc trưởng lão!”

Hàn Ngọc hơi kinh ngạc, vị thiếu chủ này không chỉ có chiến lực cường hãn, mà còn là một luyện đan sư.

Thiên tài bậc này, Các chủ kiếm đâu ra vậy không biết..

“Vậy thiếu chủ có thể luyện ra mấy thành dược hiệu đan dược..!”

“Nếu ta nói toàn bộ sáu thành trở lên, Hàn Ngọc trưởng lão có tin không?”

Mộc Chiến cũng không muốn nhiều lời với lão già này làm gì, hắn muốn cấp tốc về để nâng cao thực lực.

Hàn Ngọn trấn định một chút, sáu thành trở lên? Bảy thành hay tám thành? Đừng nói chín thành??



“Tin, đương nhiên ta sẽ tin thiếu chủ và Các chủ!!” Hàn Ngọc đương nhiên không chút nghi ngờ gì về Mộc Chiến, vì sau lưng hắn có Công Tôn Tuyết.

Nàng đã đánh tiếng cho Hàn Ngọc trưởng lão giao dược thảo cho Mộc Chiến, nên đảm bảo Mộc Chiến sẽ không làm nàng thất vọng.

Mộc Chiến nếu bình thường thì hắn cũng muốn tự tay kiếm điểm cống hiến để lấy đan phương và dược thảo.

Nhưng tình huống hiện tại không giống.

Hắn cảm thấy có một mối nguy hiểm đang đến gần, bản năng của Thần Thụ không phải là để nói chơi.

Mộc Chiến cáo từ, gấp rút trở về mật thất của Công Tôn Tuyết.

Thật ra thì không phải Mộc Chiến không có mật thất, mà mật thất hắn không xa so với Công Tôn Tuyết.

Nhưng ở trong địa phận của nàng không có ai ở đây, hắn cũng không quan tâm là mật thất nàng hay mật thất của hắn…

Trở về đó, Mộc Chiến lấy Thanh Huyền Đan Đỉnh và Quả Cầu Đan Phương ra bắt đầu luyện tập.

À khoan, trước đó, nâng cao thực lực một chút.

Nghĩ xong, Mộc Chiến lấy ra hơn hai ngàn yêu đan tam giai hắn thu hoạch được ở Huyền Cổ Chiến Trường, toàn bộ nuốt vào.

Dù yêu đan tam giai có linh khí rất nồng đậm, nhưng những chiếc lá trong thụ tâm của Mộc Chiến cũng không phải là bình thường.

Hai ngàn viên yêu đan tam giai tiến vào, từng viên rồi lại từng viên hình thành nên từng chiếc lá một, kể cả viên tam giai hậu kì cứu giúp Thanh Y cũng nuốt vào.



Vù vù…

Mộc Chiến sau khi ăn hai ngàn viên yêu đan, mộc khí trong cơ thể dâng trào mãnh liệt, từng luồng linh khí chuyển hóa thành năng lượng thuần khiết, như dòng l·ũ q·uét qua huyết quản.

Thụ Tâm bành trướng, Mộc Chi Ý Cảnh vang vọng khắp trời, tạo nên khí thế kinh nhân. Cũng may là đang ở trong mật thất của Công Tôn Tuyết nên không ai phát hiện được điều gì bất thường.

Một….mười…năm mươi… một trăm…hai trăm..

Hai ngàn yêu đan giúp Mộc Chiến gia tăng mạnh mẽ về mặt tu vi, cành khô trong Thụ Tâm hắn sinh ra hai trăm chiếc lá mới, mỗi chiếc lá đều sáng rực như ngọc lục bảo, mang theo sức sống bất diệt.

Đây không phải chỉ là biểu tượng của sinh lực, mà còn đại diện cho sự gia tăng gấp đôi về thực lực.

Ầm..

Sau cơn bạo phát mộc khí, toàn bộ thân thể Mộc Chiến được bao bọc trong một tầng ánh sáng xanh rực, tượng trưng cho cảnh giới Hóa Đan Cảnh trung kỳ.

Hoá Đan Cảnh trung kỳ.

Sự đột phá này không chỉ cải thiện sức mạnh linh lực mà còn khiến võ kỹ của hắn đạt đến tầng cao hơn.

Hiện tại hắn có ba trăm sáu mươi chiếc lá trong thụ tâm rồi.

Hắn đã đột phá lên Hoá Đan Cảnh trung kì, với ba trăm sáu mươi chiếc lá trong thụ tâm, thực lực nâng cao nhiều lần.

Giờ hắn muốn đột phá đến Hoá Đan Cảnh hậu kì, cần phải hình thành thêm một trăm bốn mươi mốt chiếc lá nữa..

Con đường còn dài lắm a…

Mộc Chiến đột phá Hoá Đan Cảnh trung kì ở phòng Công Tôn Tuyết, cả Băng Tuyết Các không ai biết trừ một người.



Nàng ngồi uy nghi trên ngai băng giữa Băng Tâm Đại Điện, khí thế bức người tựa như một vị băng thần ngự trị giữa thiên địa.

Công Tôn Tuyết lặng lẽ tựa lưng vào ngai băng, một tay nâng nhẹ cằm, tay còn lại đặt trên đùi, dáng vẻ thảnh thơi mà quyền uy, tựa như nàng chính là chúa tể của toàn bộ không gian băng giá này.

Băng Tuyết Hoa quanh nàng nở rộ, toả ra hàn khí lạnh lẽo, nhưng không làm mất đi vẻ đẹp dịu dàng, thanh tao của nàng.

Đôi mắt như hàn tinh, lạnh lùng mà xa cách, nàng đang chăm chú lắng nghe các trưởng lão báo cáo sự vụ trong các. Không khí trong đại điện tĩnh lặng, chỉ có tiếng thì thầm bàn luận giữa các vị trưởng lão.

Công Tôn Tuyết tuy ngoài mặt giữ vẻ lãnh đạm, nhưng trong lòng vẫn không ngừng quan tâm đến Mộc Chiến.

Bỗng, đôi môi nàng khẽ nhếch lên, một nụ cười dịu nhẹ nhưng đầy mê hoặc hiện ra, như đóa tuyết liên bất ngờ nở rộ giữa băng nguyên vạn dặm.

Nàng cảm thấy một luồng khí tức mạnh mẽ từ phía băng sơn ngoài điện, không khỏi khẽ động tâm.

Đó là khí tức của Mộc Chiến. Hắn đang ở trong mật thất của nàng bế quan, đột nhiên khí tức này lại trở nên cuồn cuộn mãnh liệt hơn trước, như sóng cồn xô bờ, ẩn chứa lực lượng không thể tưởng.

Công Tôn Tuyết nhanh chóng cảm nhận được khí tức đột phá của Mộc Chiến, không ngờ hắn lại tiến đến Hóa Đan Cảnh trung kỳ nhanh đến như vậy.

Đôi mắt nàng ánh lên một tia vui vẻ, như ngọc lưu ly sáng rực trong đêm tối.

Từ nơi sâu thẳm trong nội tâm, nàng không thể không cảm thán, vừa vui mừng vừa đầy tự hào.

“Quả nhiên không phụ kỳ vọng của th·iếp..” Nàng thầm nghĩ, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp.

Bàn tay thanh tú nhẹ nhàng khẽ vuốt ve ngai băng dưới thân, nàng tấm tắc, trong lòng không ngừng suy nghĩ về tiềm năng vô hạn của Mộc Chiến.

Không hổ là Thiên Mệnh Nguyên Chủng, chỉ mới mấy tháng từ Dung Huyết hậu kì đột phá đến Hoá Đan Cảnh trung kì.

Nhưng chỉ chốc lát, cảm giác ấm áp ấy tan biến, không gian lại chìm vào sự tĩnh lặng vô tận, chỉ còn bóng nàng như tượng ngọc khắc giữa ngai băng, cao quý mà xa vời..