Mộc Chiến sau khi nằm vật ra đất, liền th·iếp đi. Trong giấc ngủ, hắn cảm giác mình lạc vào một chốn bồng lai tiên cảnh nào đó. Là khung cảnh quen thuộc ấy, là cảnh tượng khu vườn trên mây mà lúc trước hắn đã đến.
Khác với không khí lúc đó đầy khẩn trương, bầu không khí lúc này mười phần an nhàn, bình yên. Hắn thấy sáu lão giả quen thuộc ấy. Người thì nhàn nhã ngồi nhâm nhi từng ngụm trà, người thì đang chăm sóc vườn thảo dược, người thì nằm trên võng lắc lư nhìn trời nhìn mây.
Có hai lão già đang ngồi đánh cờ với nhau, bọn hắn rất chăm chú, nhưng rất rất lâu cũng không hạ một nước cờ. Một lão già áo ngân lam đi tới trước Mộc Chiến, trồng xung quanh những kì trân dược thảo đủ thể loại, sau đó cẩn thận chăm sóc.
Như cảm nhận được điều gì, lão già ngân y ngẩn lên nhìn Mộc Chiến, có một chút kích động nói:
“Bất Tử, ngươi tỉnh sao?”
Tiếng nói của lão giả vô cùng nhỏ, nhưng khiến cho tất cả lão giả khác đang làm công việc của mình phải dừng lại, từng ánh mắt đếu hướng về phía Mộc Chiến.
Trừ những đôi mắt trước mặt, trên bầu trời thật cao, ở một nơi thật xa, có một lão giả hắc y thêu đầy những vì sao cũng nhìn về phía Mộc Chiến.
Tất cả đều nhìn chòng chọc vào Mộc Chiến, nhưng đáp lại đều không có gì xảy ra cả. Cây cổ thụ màu lục vẫn đứng sừng sững như thế không lay không động.
Mộc Chiến vẫn ở đó, ở vị trí cây cổ thụ, nhưng hắn không thể thể hiện bất cứ điều gì, dù là lay động một cái lá, một cành cây.
Mấy lão giả thấy Mộc Chiến không có động tĩnh gì, thần sắc có chút thất vọng, liền quay người làm tiếp công việc của mình. Kể cả lão giả trên bầu trời kia cũng nhắm mắt lại.
Chỉ duy nhất lão giả ngân y như hiểu ra được điều gì, thì thào nói:
“Bất Tử, chắc chắn là ngươi đã tỉnh, dù không biết làm sao lại tỉnh và ngươi đang ở luân hồi nào, nhưng ta cảm giác ngươi đã tỉnh.”
Mặc kệ cây cổ thụ lục sắc vẫn sừng sững bất động, lão già ngân y tiếp tục nói, ánh mắt hiền hoà như lão trưởng bối nói chuyện với hậu bối:
“Hảo cố gắng tu luyện, có lẽ con đường ngươi đi rất khó khăn, nhưng chỉ cần cố gắng tu luyện, nhất định có thể trở cường giả chân chính.”
“Địch nhân không hẳn là địch nhân, bằng hữu chưa chắc là bằng hữu, những kẻ địch mà ngươi thấy chưa chắc là kẻ thù lớn nhất, phải cố gắng thật nhiều, mới có thể chân chính làm chủ vận mệnh của mình, cũng như của chúng ta a.”
“Nhất định phải nhớ, dù thế nào cũng không được để lộ bản thân là Thiên Mệnh Nguyên Chủng, vì nếu như thế, bọn hắn sẽ kéo tới rất đông để bắt lấy ngươi, dù ngươi có ở nơi đâu.”
Nói xong, lão già lập tức trầm giọng, ngữ khí có chút nặng nề:
“Không những thế, bọn chúng còn lợi dụng máu huyết của ngươi, từ đó phán đoán thiên cơ để truy tìm ra chúng ta, vì giữa các Thiên Mệnh Nguyên Chủng có sự liên kết đặc biệt với nhau, chỉ cần cùng ở một giới diện, liền có thể cảm ứng lẫn nhau.”
Lúc này, lão già mặc bạch y thêu những đám mây mờ ảo đang nằm trên võng, liền lập tức bay vọt tới bên cạnh lão già ngân y, nhìn thẳng vào Mộc Chiến.
Mộc Chiến thấy vật liền giật mình một cái, lão già này nhìn được mình sao.
Mấy lão già khác thấy hành động của lão già bạch y, liền giật mình, tất cả tụ họp lại quanh Mộc Chiến. Kể cả vị lão già mặc áo hắc y trên cao kia cũng hạ xuống.
Những lão già khác nhao nhao hỏi lão già bạch y:
“Huyễn Thiên Cơ, làm sao?!?”
Huyễn Thiên Cơ kích động run run chòm râu dài, chậm rãi nói:
“Hắn…nghe được!!”
Chỉ có ba chữ thôi, nhưng lại khiến cho tất cả lão giả ở đây đều kích động đến run rẩy chòm râu, như một đám hài tử được cho kẹo.
“Thật nghe được?!?”
“Bất Tử đã thức tỉnh sao?!?”
“Huyễn Thiên Cơ, Luân Trường Thiên các ngươi không đùa chứ?!?”
Các lão giả kích động một hồi liền tỉnh táo trở lại, hỏi ngược lại hai người Luân Trường Thiên và Huyễn Thiên Cơ.
Huyễn Thiên Cơ không nói gì, chỉ gật mạnh đầu một cái.
“Thật tỉnh rồi sao, sao chúng ta không thấy gì đặc biệt?!?”
Các lão già thấy Huyễn Thiên Cơ gật mạnh đầu xác nhận, thần sắc đều lộ ra vẻ kinh hỉ, nhưng sau đó là vô tận nghi hoặc.
“Hắn, thức tỉnh không ở đây!!”
Lúc này, Luân Trường Thiên lên tiếng. Hắn nói một câu không đầu không đuôi làm cho mấy lão già còn lại khó hiểu không thôi.
Như nhận ra được cái gì, Huyễn Thiên Cơ bấm bấm đốt ngón tay, một hồi lâu, liền nhìn về hướng Mộc Chiến, nói:
“Bất Tử, ngươi có lẽ đang vướng bận một vấn đề về hình dạng của ngươi. Dù khi đã thức tỉnh thụ tâm không hề khác gì nhân loại, nhưng cảnh giới quá thấp, vẫn sẽ để lộ ra những đặc điểm mà nhân loại không nên có.”
“Cái này rất dễ khiến người ta phán đoán đến Thiên Mệnh Nguyên Chủng, rất phi thường khó lường.”
“Ở đây, ta có một bộ Hoá Nhân Quyết, ngươi vận chuyển mấy cái lá của ngươi theo cơ sở bộ pháp quyết này. Nó sẽ giúp ngươi có hình dạng không khác gì nhân loại, đạt đến cảnh giới cao hơn, liền không cần vận dụng nó nữa.”
Nói xong, Huyễn Thiên Cơ liền chỉ tay đưa vào thân cây cổ thụ.
Mấy lão già khác nhìn thấy thế, liền hừ lạnh một tiếng:
“Huyễn Thiên Cơ, ngươi cái đồ già mà còn kẹt sỉ. Bất Tử khó khăn lắm mới thức tỉnh, ngươi cho hắn mỗi một bộ Hoá Nhân Quyết rách ấy làm được gì.”
“Bất Tử a, để ta, để ta cho ngươi một bộ kinh điển thật phù hợp với ngươi, để ngươi mau chóng tu luyện thành cường giả.”
“Cút, cho gì cho có một bộ, để ta, ta cho ngươi hẳn mười bộ.”
Đám lão già nhao nhao tặng đồ cho Mộc Chiến, hiển nhiên bọn hắn rất vui mừng khi Bất Tử có thể tỉnh lại.
Nhưng khi bọn hắn chỉ tay vào thân cây cổ thụ, đều không cảm ứng được điều gì khác thường.
Mấy lão già khó hiểu, liền quay sang nhìn Huyễn Thiên Cơ:
“Hắn đã nhận được rồi chứ?!?”
“Ta cho hắn nhiều lắm nhưng sao không cảm thấy gì a??”
“Huyễn Thiên Cơ, ngươi giải thích xem?”
Huyễn Thiên Cơ nhìn bọn hắn, liền lắc đầu cười khổ nói:
“Xin lỗi chư vị, sau khi ta truyền cho hắn Hoá Nhân Quyết, hắn liền không còn ở đây nữa rồi!!”
Mấy lão giả nghe Huyễn Thiên Cơ nói như vậy, ngẩn tò te một phen, sau đó thần sắc tức giận nhao nhao lên đập cho hắn một trận.
“Ngươi con moẹ nó cho hắn mỗi một bộ Hoá Nhân Quyết rách ấy thì làm được cái gì!!”
“Nam mô, Huyễn Thiên Cơ, lần này ta cũng không thể nói giúp ngươi được!!”
“Lão già khốn kiếp, ta bứt râu ngươi aaaa.”
Không khí náo nhiệt hẳn lên, mấy lão già lao nhau đánh túi bụi.
Không, phải là nhiều lão già ăn h·iếp một lão già bạch y. Trừ lão già hắc y, lão già áo hoàng y và Luân Trường Thiên, các lão già còn lại đều tham gia náo nhiệt.
Huyễn Thiên Cơ b·ị đ·ánh, bị bứt râu đầy thống khổ:
“A a a, Tinh Vũ cứu ta!!”
Lão già hắc y phất phất tay ngừng các lão già kia lại, các lão già thấy thế cũng thôi, nhưng mặt vẫn thể hiện sự tức giận trừng trừng mắt về phía Huyễn Thiên Cơ, khiến lồng ngực phập phồng liên tục.
Lão già áo đen lại lên tiếng:
“Được rồi, chờ hắn thôi, tin tưởng hắn!!”
Vỏn vẹn mấy câu, thoắt một cái liền biến mất.
Mấy lão già thấy thế, liền nhìn cổ thụ lục sắc một hồi, sau đó tản đi, trở lại làm công việc của mình.