Thần Thụ Chí Tôn

Chương 14: Người Muốn Giết Ta Đều Phải Chết



Chương 12: Người Muốn Giết Ta Đều Phải Chết

Mộc Chiến hơi bất ngờ, sao mới gặp mà sao người này hô to nói lớn đến vậy, còn đòi cái gì tài vật của mình, liền trầm ngâm không đáp, vẫn nhìn chòng chọc vào ba tên đàn ông.

Người đàn ông trầm xuống, mình đã nói như thế, còn áp bách khí tức về phía Mộc Chiến, Mộc Chiến còn nhởn nhơ nhìn hắn không đáp.

Hắn nghĩ tên tiểu tử này đùa nghịch mình, liền dữ tợn quát:

“Tốt, tốt, dám đùa nghịch đại gia ta, lão tử chém c·hết ngươi!”

Dứt lời, hắn vung cây đao trong tay lên:

“Hổ Đao Khiếu”

Tiếng hổ gầm vang vọng từ trên thân đao gào thét bay ra, tạo thành một tôn hư ảnh kim hổ lao thẳng đến thiếu niên.

Hai tên thanh niên thấy thế cũng rút đao ra, đánh thêm hai đạo hổ khiếu bồi tiếp cho đạo đao mang trước của người đàn ông trung niên, làm cho chiêu thức trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Hổ Đao Khiếu là một môn Phàm cấp Trung phẩm Võ kỹ, tuỳ tiện một tu sĩ nào cũng dễ dàng phát động công kích, nó có lẽ trong giới tu sĩ chả là cái đinh gì, nhưng đối phó với một phàm nhân thì có chút dao mổ trâu chém gà.

Võ kỹ, theo Đại Chu hắn biết có năm cấp bậc, phân chia làm Phàm cấp, Hoàng cấp, Huyền cấp, Địa cấp, Thiên cấp. Phàm cấp thấp nhất, Thiên cấp cao nhất. Mỗi loại phân chia làm bốn phẩm chất Hạ phẩm, Trung phẩm, Thượng phẩm, Cực phẩm. Như Đại Chu bọn hắn vận dụng đều là Phàm cấp Hạ phẩm Võ Kỹ.

Mộc Chiến chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, cái mẹ gì thế, sao mấy tên này tự biên tự diễn rồi đột nhiên kích động, vung đao thế làm gì.

Tuy bất ngờ nhưng thấy ba luồng hổ khiếu lao đến một cách dữ dội, hắn hơi biến sắc mặt liền né sang một bên.

Vừa né kịp thời, ba đạo hổ khiếu vụt qua ống tay áo làm nó rách toang ra, thế không dừng lại đánh thẳng vào cây cổ thụ đằng sau lưng của thiếu niên, khiến cho cái cây nhìn to lớn thế mà dần dần đổ ầm xuống.

Răng rắc răng rắc…Ầm Ầm.

Tiếng thân cây vỡ vụn, sau đó đổ rạp xuống dưới đất khiến cho Mộc Chiến ngạc nhiên. Không nghĩ đến ba đạo hổ khiểu lại hung hăng đến như thế.

Chợt hắn nhìn lại ba tên này, rõ ràng muốn g·iết hắn. Sắc mặt hắn lạnh lại.

Hắn ngơ ngác, đúng.



Hắn ngu ngốc vì mới đến thế giới này, đúng.

Hắn còn nhiều điều chưa hiểu, đúng.

Nhưng hắn biết một điều, kẻ muốn g·iết hắn đều phải c·hết.

“Người muốn g·iết ta, đều phải c·hết!!!!”

Sắc mặt hắn trở nên dữ tợn, nắm chặt song quyền, huy động sáu cái lá trong tim, sáu cái lá lay động dữ dội tuôn linh lực vào tay của Mộc Chiến.

Sau đó hắn lao vụt lên nhanh đến tên đàn ông mập mạp cầm đầu, hướng về phía đầu của hắn đánh thật mạnh.

Mộc Chiến không biết võ kỹ, không biết mình có sức mạnh gì, không biết mình có đánh lại những tên trước mặt hay không. Hắn chỉ biết, kẻ muốn g·iết hắn, đều phải c·hết.

Sự tình xảy ra quá đột ngột, từ lúc ba người mập mạp đánh ra Hổ Đao Khiếu cho đến khi Mộc Chiến dũng mãnh lao tới, tất cả chỉ xảy ra trong hai hơi thở khiến người đàn ông mập mạp biến đổi sắc mặt.

Nhìn thấy quyền kình lao về phía đầu mình, hắn vô thức nâng cánh tay cầm đao lên để đỡ. Rõ ràng, hắn là một tu sĩ sống trong giới giang hồ quanh năm, bản năng giữ mệnh là vẫn có.

Đao vừa đưa lên đỡ đúng lúc tiếp xúc với quyền kình của Mộc Chiến, rầm một tiếng, sau đó có tiếng răng rắc vang lên, hiển nhiên tên mập nghĩ tay của tên tiểu tử kia nát bấy rồi ha hả.

Chợt hắn nhìn lên liền biến sắc mặt. Không, không phải tay tên tiểu tử kia, mà là cây đao của mình đang có vô số vết nứt như màng nhện.

Răng rắc..

Một tiếng nứt vỡ lại vang lên, sau đó uỳnh, cây đao vỡ toái.

Quyền kình của Mộc Chiến bị cây đao giảm đi tốc độ, nhưng hiển nhiên vẫn không thể cản được lực đấm của hắn.

Nắm đấm của hắn vẫn tiếp tục hướng về phía người đàn ông trung niên kia, v·a c·hạm vào cái má của người trung niên khiến mặt của hắn biến dạng.

Uỳnh..Rầm..

Người mập mạp bị đấm văng xa ra, đụng phải một gốc cây phía sau ngã oạch ra đất. Hắn hiển nhiên c·hết rồi.



Ngay lập tức sau khi đ·ánh c·hết người đàn ông mập mạp, Mộc Chiến lao nhanh về phía một tên thanh niên khác, nắm chắc quyền đấu, đấm thẳng vào đầu của tên thanh niên kia.

Tên thanh niên chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra liền cảm giác mùi vị t·ử v·ong sắp đến, chợt hắn nhìn thấy một nắm đấm đầy uy lực lao thẳng đến mặt của mình.

Sắc mặt lập tức đại biến, vội giơ hai tay lên để đỡ. Nhưng nắm đấm đầy uy lực của thiếu niên đến v·ũ k·hí cũng có thể đấm vỡ, huống gì là hai cái tay mềm oặt này của thanh niên.

Răng rắc…uỳnhhh…rầmm

Tiếng gãy xương giòn rụm, sau đó thanh niên bay ngược lui sau v·a c·hạm vào một cây cổ thụ khác, liền không còn khí tức gì nữa.

Tên thanh niên còn lại thấy vậy liền sợ vỡ mật, hiển nhiên chớp mắt đã thấy hai người đồng bạn liền c·hết đi, hắn vội vàng quỳ xuống, nước mắt nước mũi chảy dài ra đất, hắn khóc lóc cầu xin:

“Đại nhân tha lỗi, đại nhân tha lỗi, tiểu nhân có mắt như mù mạo phạm đến đại nhân, đại nhân tha lỗi.”

Thiếu niên vừa đ·ánh c·hết thanh niên kia, định quay sang xử lý nốt tên còn lại, liền nghe thấy tiếng cầu xin, liền dừng lại trong thoáng chốc.

“Tha?! Nếu ta yếu hơn các ngươi thì ta còn sống sao? Có can đảm vung đao c·hém n·gười khác, cũng nên có giác ngộ bị người chém. Yên tâm thôi, ta cho ngươi thống khoái, kiếp sau làm người tốt một chút!”

Mộc Chiến cười lạnh một tiếng, hắn ngây ngô, ngu ngơ nhưng không phải cái gì đều không biết.

Từ khi nhận thức được nàng và những tên hắc y nhân, từ khi thấy được những lão già thân thuộc nhưng mang nét vẻ lo âu phiền muộn trên gương mặt.

Hắn liền hiểu, thế giới này nắm đấm ai lớn hơn là người thắng.

Thế giới này lấy võ vi tôn.

Chỉ có trở nên mạnh mẽ, cường đại, ngươi mới không bị áp bách như những lão già kia, ngươi mạnh mới có thể khiến người khác không cần hi sinh vì ngươi, ngươi mạnh mới có thể bảo vệ những người khác.

Nếu không, ngươi chỉ là cá trên thớt mặc cho người chém g·iết.

“Ngươi, ngươi không được g·iết ta, ngươi vừa g·iết hai người kia, một người là phó bang của Hắc Thủ Bang chúng ta, nếu ngươi g·iết ta bang chủ chúng ta sẽ không tha cho ngươi!!”

Tên thanh niên thấy Mộc Chiến không có ý tứ tha, hắn liền lấy uy danh của Hắc Thủ Bang ra đe doạ, hiển nhiên hi vọng Mộc Chiến nghe danh của Hắc Thủ Bang liền sợ mà dừng tay.



Mộc Chiến nghe vậy, nhíu mày một cái:

“Hắc Thủ Bang, cái đồ vật gì?!”

Có hi vọng, hắn hỏi lại là có hi vọng, hắn dĩ nhiên là biết sợ. Tên thanh niên cao hứng một chốc trong lòng, liền trầm giọng đầy rẫy uy h·iếp:

“Tiểu tử, chúng ta là người của Hắc Thủ Bang, ngươi vừa g·iết phó bang Tô Mặc là đệ đệ của bang chủ Tô Đại của chúng ta, hắn là cường giả Tụ Linh Cảnh Cửu Trọng sẽ không tha cho ngươi. Nếu ngươi chịu bỏ qua cho ta, ta sẽ cầu xin bang chủ cho ngươi c·ái c·hết toàn thây.”

Thanh niên khoái trá khi mượn oai hùm, hắn nghĩ tên thiếu niên làm sao có thể là đối thủ của Tô Đại bang chủ. Hừ, đối nghịch với Hắc Thủ Bang rõ ràng là muốn c·hết.

“Tụ Linh Cảnh cửu trọng?”

Mộc Chiến nhíu mày, có vẻ sự tình trở nên phức tạp. Hắn không biết Tụ Linh Cảnh cửu trọng mạnh như nào, hắn biết với sức mạnh của hắn hiện giờ khó mà chống lại.

Thấy quyền của Mộc Chiến không hạ xuống, thanh niên kinh hỉ không thôi, rõ ràng là nghe uy danh của Tô Đại bang chủ liền run sợ đến bất động rồi. Ha hả, chỉ cần sống sót, ta sẽ báo với bang chủ, để ngươi sống không bằng c·hết.

Hắn càng nghĩ càng khoái, liền nghe tiếng Mộc Chiến lạnh lùng như từ dưới cửu u cất lên:

“Tụ Linh Cảnh cửu trọng sao, rất mạnh, nhưng ngươi vẫn phải c·hết.”

Dứt lời, hắn cho thanh niên kia một quyền, lực đạo vừa đủ, khiến thanh niên c·hết ngay tức khắc.

Thanh niên ngơ ngác, không hiểu vì sao mình vẫn c·hết. Rõ ràng tên thiếu niên này run sợ uy danh của bang chủ đến mức bất động, vậy mà vẫn ra tay g·iết hắn.

Chẳng lẽ hắn không sợ bang chủ báo thù sao?

Tụ Linh Cảnh cửu trọng cao thủ đấy a. Có điều hắn quên mất rằng, Mộc Chiến đã g·iết hai người, một tên lại là phó bang, huynh đệ của Tô Đại, dù có g·iết hắn hay không thì thù này đã kết, không có khả năng thả hắn sống được.

Người nào muốn g·iết hắn, người đó phải c·hết!

Hắn, mặc dù lần đầu g·iết người, dù cảm thấy khó chịu, nhưng vẫn chấp nhận. Thế giới này là thế, ngươi không muốn g·iết người, hắn vẫn tới g·iết ngươi. Thế giới này không có đạo lý, đạo lý nằm ở nắm đấm ai to hơn.

Xử lý xong xuôi, Mộc Chiến đi tới một gốc cây nằm phệt ra đất, trước còn tiện tay thu lấy ba túi trữ vật.

Hắn đã vận dụng hết sức, sáu cái lá quéo khô lại luôn rồi. Hắn biết thương thế chưa lành, muốn g·iết mấy người này không thể giữ lại thực lực được nên vừa bắt đầu hắn liền dùng đòn lôi đình với toàn bộ sức mạnh của hắn.

Vậy mới có thể dễ dàng g·iết c·hết tên mập Tụ Linh Cảnh thất trọng như thế, nếu không lâm vào khổ chiến, hắn ắt phải bại không thể nghi ngờ.