Thần Thụ Chí Tôn

Chương 13: Gặp Cướp



Chương 11: Gặp Cướp

Bên ngoài Hoang Cổ Sâm Lâm, khung cảnh không khác gì lắm. Chỉ khác chút là ít cây cối hơn, là một vùng đất màu mỡ, xa xa có một con suối đang chảy róc rách xuống từ đỉnh núi.

Từ trên bầu trời, mây trắng hoà nền xanh, lộ ra cảnh đẹp đầy yên bình. Khung trời đó, bỗng hiện ra một điểm đen, lao đến khu vực này. Điểm đen càng lớn dần, lớn dần lộ ra một thiếu niên tóc màu xanh không biết từ đâu đến, bay ngược từ hướng Hoang Cổ Sâm Lâm ra.

Rầm

Một tiếng v·a c·hạm cực mạnh, đầu thiếu niên cắm thẳng xuống đất, hai chân chổng lên trời đá loạn xì ngầu.

Sau một lát, thiếu niên chống hai tay, thả hai chân xuống, đạp đất phối hợp với lực đẩy của hai tay bật cái đầu ra khỏi nền đất.

Thiếu niên tuấn mỹ giờ như một tên tiểu khất cái. Đầu tóc lộn xộn, áo quần rách rưới đẫm v·ết m·áu, lồ lộ ra những đường nét cơ bắp và những v·ết t·hương kinh người chảy đầy máu.

Điều gây kinh hãi, là máu hắn chảy ra không phải màu đỏ, mà là chất dịch màu xanh lục, nhìn tràn đầy sinh cơ.

Thiếu niên là Mộc Chiến. Hắn đứng tại trận nhãn của trận pháp, bị chịu lực nổ mạnh nhất, bay thật xa ra khỏi cả Hoang Cổ Sâm Lâm.

Thật ra cũng không bay quá xa, vì vị trí của hắn và Đại Chu đám người đã ở vùng rìa của Hoang Cổ Sâm Lâm rồi.

Mộc Chiến đảo mắt xung quanh, thấy cảnh tưởng lạ lẫm, hồi tưởng lại việc mình bị bay ngược đi đâu, biết là mình lạc đám người Đại Chu rồi.

Cũng tốt, vốn bọn họ đã định chia tay, giờ chỉ thuận tiện một chốc mà thôi.

Mộc Chiến thấy có một dòng suối nhỏ, hắn liền nhịn không được cởi quần áo xuống, nhảy tùm vào.

Ôi số đen cho anh Mộc Chiến, đây là suối chứ không phải sông, nó cạn lắm. Mộc Chiến vừa nhảy vào đã đụng trúng đáy của con suối. Đá trơn trượt làm Mộc Chiến mất thăng bằng trong chốc lát liền ngã ầm xuống.

Sau một chốc lát, Mộc Chiến ngồi dậy, con suối cao ngang nửa người hắn, che lấp phần lớn khối cơ phía dưới.



Mặt đầy máu do cú ngã vừa rồi, Mộc Chiến vớt nước từ hai tay lên lau mặt. Nước lạnh đụng vào những v·ết t·hương trên mặt làm hắn đau đớn hô lên một tiếng, miệng thì lầm bầm chửi rủa:

“Con mẹ nó lão tặc thiên, lão tử là thiên mệnh nguyên chủng kiểu gì mà xúi quẩy thế mày!”

Vừa tắm rửa, vừa chửi rủa lão thiên, lại nhìn những v·ết m·áu màu xanh lục trên cơ thể của mình.

“Máu màu lục thế này có quá kinh hãi thế tục không chứ?!?”

Hắn thở dài một hơi, lo lắng về máu huyết màu lục này. Hắn sợ rằng sẽ bị người ta phát hiện mình là thiên mệnh nguyên chủng.

Nghĩ một hồi, liền điều động sáu cái lá trong tim để phục hồi v·ết t·hương. Những v·ết t·hương trên cơ thể nhanh chóng lành lặn lại.

Tốc độ lành lại các v·ết t·hương kinh người như này mà để người khác biết liền kinh hô quái thai một tiếng.

Không có gì bất ngờ, hắn là Bất Tử Thụ, không lý nào tốc độ chữa thương lại thua kém bất kỳ sinh linh nào.

Tắm rửa xong xuôi, Mộc Chiến lên bờ. Nhìn lấy áo quần đầy v·ết m·áu, rách rưới, hắn lấy bộ khác từ trữ vật giới chỉ ra mặc.

Mặc xong, hắn liền đến một gốc cây cổ thụ ngồi xuống, hít thở sâu. Dù v·ết t·hương được lành lại, nhưng vẫn chưa khỏi hoàn toàn, thương thế phục hồi chắc được sáu thành.

Vụ nổ quá mạnh, hắn lại ở trận nhãn, chịu ảnh hưởng mạnh nhất. Nếu không phải hắn là Bất Tử Thụ mà là người khác, thì đã sớm hôi yên phi diệt rồi.

Ngồi nghỉ một hồi, nghe tiếng chim hót thật dễ chịu, Mộc Chiến liu nhiu mắt, định nhắm lại nghỉ ngơi chút xíu.

Mấy ngày nay chiến đấu liên tục, hắn cũng có chút mệt mỏi.



“Hắc hắc, kì này kiếm bộn.”

“Ta đã biết bọn tiện dân này có trữ đồ mà, đe doạ một hồi mới chịu moi ra.”

“Đúng, vậy mà cứ một hai chối đây đẩy, to gan thật!”

“Hắc hắc, lần sau hù c·hết chúng. Các ngươi có để ý tiểu nữ oa kia không. Dù chưa phát dục nhưng gương mặt ấy thật đúng là con mẹ nó kích thích.”

“Đúng đúng, ta có để ý, khặc khặc, lần sau bắt con tiện dân về mà hưởng dụng.”

Mộc Chiến vừa mới định nhắm mắt lại nghỉ ngơi, bỗng hắn nghe thấy được những thanh âm khàn khàn rất khó nghe, không những về giọng điệu mà còn về cả nội dung ô uế kia, làm hắn nhịn không được liếc qua xem.

Đó là ba thanh niên dáng vẻ hèn mọn, người đứng đầu có cái bụng to tướng, mặt phát phì, còn có chòm râu dê rung lắc.

Hai người còn lại thì đối lập, gầy ròm, cao hơn gã mập một chút, lưng thì hơi còng.

Mộc Chiến đánh giá mấy người này, bọn hắn cũng phát hiện có ánh mắt nhìn mình, liền đảo mắt xem, phát hiện có một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi tóc xanh đang dùng đôi mắt lục bích nhìn chòng chọc vào mình.

Bọn hắn nhíu mày một cái, dừng âm thanh nói chuyện lại quan sát thiếu niên. Anh tuấn, tà dị, cao quý. Đó là những từ bọn hắn dành cho thiếu niên.

“Ai?!?”

Tên mập đi đầu hét toáng lên một tiếng, chỗ hoang vắng này tự nhiên xuất hiện một thiếu niên với vẻ ngoài tà dị làm bọn hắn giật nảy mình.

“Tiểu tử, ngươi là ai, tại sao lại ngồi ở đằng kia?!”

Người đàn ông mập vừa dứt lời, hai thanh niên bên cạnh liền cảnh giác hẳn lên nhìn về phía thiếu niên.

Mộc Chiến hơi bất ngờ, không biết trả lời như thế nào, liền hỏi ngược lại:



“Ngươi hỏi ta à?!”

“Hừ, không hỏi ngươi chả lẽ hỏi cái cây?!”

Người đàn ông mập mạp hừ một tiếng không vui đáp lại, nhưng lại khiến Mộc Chiến trong lòng giật thót một cái.

Hắn tưởng người đàn ông mập mạp này có thể thấy hắn là một cái cây. Hiển nhiên giật mình rồi.

Hắn biết bản thân là thiên mệnh nguyên chủng, còn là biến dị thiên mệnh nguyên chủng, chỉ cần lộ ra phong tin, liền sẽ có vô số cường giả và đại năng đến bắt hắn đi. Cho nên hắn không thể không cảnh giác.

Nhìn thấy Mộc Chiến vẫn im lặng không trả lời, người đàn ông mập mạp giận dữ quát:

“Tiểu tử, không muốn c·hết, liền cút cho ta”

Nói xong, hắn toả ra khí tức dao động mạnh mẽ áp bách về phía Mộc Chiến, từ khí tức dao động liền đoán được người đàn ông trung niên này là một tu sĩ Tụ Linh Cảnh Thất Trọng.

Hai thanh niên nghe vậy cũng lập tức thả ra khí tức áp bách về phía thiếu niên, rõ ràng cũng là hai tu sĩ Tụ Linh Cảnh Lục Trọng.

Ở bọn hắn xem, không hề cảm nhận được sự dao động linh khí nào từ trên người thiếu niên nên cho rằng là hắn chỉ là một phàm nhân.

Còn việc hắn là siêu cấp cường giả đạt đến cảnh giới phản phác quy chân ư. Nực cười, nhìn mặt non choẹt tầm cỡ mười lăm, mười sáu tuổi Tụ Linh Cảnh Nhất Trọng đã là khá lắm rồi, huống hồ, nơi khỉ ho cò gáy này, cường giả đến đây để tấu hài à.

Nghĩ vậy, ba người liếc mắt nhìn nhau liền thị uy một phen để hưởng cảm giác ưu việt. Haha, sảng khoái, nhìn tiểu tử kia sợ đến mức bất động luôn rồi kìa.

Người đàn ông mập mạp liếc mắt lại để ý phục trang của Mộc Chiến khá sang trọng, hắn liển nổi tính tham lam, bản tính c·ướp b·óc trỗi dậy, nghĩ rằng trên người tiểu tử này chắc lắm của, liền hô một tiếng:

“Tiểu tử, giao tài vật trên người ra, nếu không, c·hết!!”

Người đàn ông mập mạp quát to, âm thanh lạnh lùng ẩn chứa sát khí hướng về Mộc Chiến.