Thần Thụ Chí Tôn

Chương 12: Dung Huyết Cảnh Cường Giả



Chương 10: Dung Huyết Cảnh Cường Giả

Đám người Mộc Chiến tiếp tục săn g·iết yêu thú. Lần này đi không còn gặp được dược thảo nữa, nhưng bọn hắn lại gặp được càng nhiều yêu thú hơn. Nào Hoàng Báo, Bạch Hổ, Hắc Lang,… đều bị bọn hắn liên thủ chém g·iết.

Oanh oanh oanh…

Ầm ầm

Tiếng đánh nhau vang vọng một góc khu rừng. Tại đó, có một con cự hùng, là Thạch Thổ Hùng, thực lực vô cùng cường hãn, là nhất giai yêu thú hậu kì, thực lực mạnh hơn Hắc Độc Cự Mãng trước kia. Xung quanh có năm người đang thi triển võ kỹ đánh lên cự hùng đó.

Không qua bao lâu, con cự hùng gầm lên một tiếng dài, rồi tuyệt khí bỏ mình.

Đại Chu nói:

“Vẫn như cũ, yêu đan của Mộc huynh đệ.”

“Đa tạ.”

Mộc Chiến chắp tay cảm ơn, sau đó móc lấy viên yêu đan ra, nuốt thẳng vào miệng.

Qua mấy ngày săn g·iết yêu thú, đám người đã có sự tăng mạnh về thực lực. Đại Chu đã đột phá lên Tụ Linh Cảnh ngũ trọng, còn Lưu Hắc, Thuỷ Mặc, Chung Liêm đám người đã đột phá đến Tụ Linh Cảnh tứ trọng.

Về phần Mộc Chiến, sau nhiều ngày ăn yêu đan, đã có sáu lá trên nhành cây khô, thực lực tăng trưởng lên một khoảng lớn.

Cả đám đều hài lòng chia chiến lợi phẩm. Mộc Chiến chỉ lấy yêu đan mà không lấy gì khác, nên tài sản cũng không lên quá nhiều.

Nhưng đám người Đại Chu, thịt, da, xương cốt yêu thú chất đầy, mỗi người đều đạt được chi ít cũng phải hơn năm trăm linh thạch.

Tất cả đều cười hắc hắc không ngậm được mồm, nhờ vào Mộc Chiến bọn hắn mới dễ dàng có được như thế, không thì với bốn người bọn hắn khó mà đánh bại nhiều yêu thú trong thời gian ngắn như vậy.

Bọn hắn thấy một mình lấy nhiều linh thạch như thế hơi bất công cho Mộc Chiến, nên đưa cho Mộc Chiến hai trăm linh thạch hạ phẩm, coi như cảm ơn.

Mộc Chiến thấy bọn hắn như thế, liền hiểu. Đại Chu đám người muốn rời đi, nhớ đến những lời nói lúc trước, hắn cũng không nói gì, vui vẻ nhận lấy.

“Vậy chúng ta…”

Đại Chu định nói lời tạm biệt, chữ “cáo từ” chưa kịp nói ra thì nghe Oành một tiếng, xung chấn động mạnh mẽ từ sau lưng đám người ào đến, thổi bay đám người đi cả mét.

Mộc Chiến đám người choáng váng đứng dậy, đang định chửi ầm lên, thì phát hiện, trên không trung đang có hai thân ảnh đang giao chiến với nhau.



Một thân ảnh nam tử mặc áo trắng, tay cầm bạch ngọc kiếm vung những đường kiếm sắc bén vào thân ảnh còn lại là một con Bạch Ngọc Tri Chu.

Hai bên giao chiến rất kịch liệt, lúc này Đại Chu mới hét:

“Bạch Ngọc Tri Chu, yêu thú nhị giai trung kì?!?”

Nhị giai yêu thú!

Đám người hít hơi lạnh một tiếng, đó là tương đương với Dung Huyết Cảnh cường giả a.

Nói vậy không lẽ…

Đám người liếc qua nhìn thân ảnh nam tử áo trắng. Đây chắc chắn là Dung Huyết Cảnh cường giả. Có thể lơ lửng giữa không trung, chỉ có Dung Huyết mới làm được, Tụ Linh Cảnh vì linh lực không đủ, nên không cách nào bay được.

Oành oành oanh…

Tiếng v·a c·hạm kịch liệt, làm cây cối xung quanh đổ rạp, bạo khí lan toả ra làm không khí trở nên vô cùng nóng bức.

Đại Chu đám người định né tránh đi, không dây vào đại chiến cường giả này. Bỗng nhiên, Chung Liêm như nhớ ra gì đó, liền kéo mọi người lại, thì thào:

“Chớ đi vội, theo ta biết, Bạch Ngọc Tri Chu thường ở tổ nhện của nó, giờ nó đi ra, khả năng tổ nhện của nó không có gì trấn giữ. Ngoài ra, ta thấy hình như nó là con cái a, nếu tới tổ nhện, có thể lấy được trứng tiểu Tri Chu.”

Trứng tiểu Tri Chu, là trứng của Bạch Ngọc Tri Chu, sau khi trưởng thành có thể thành nhị giai yêu thú.

Mộc Chiến đám người tâm động. Thú sủng nhị giai, tương đương với Dung Huyết Cảnh cường giả, còn gì tuyệt vời hơn. Nhất là Đại Chu bọn hắn, linh căn nhất phẩm không có khả năng bước vào Dung Huyết, nếu có được đại trợ lực này, còn phải sợ Dung Huyết Cảnh cường giả sao.

Càng nghĩ càng kích động, Thuỷ Mặc vội nói:

“Vậy đi tìm ngay tổ nhện Bạch Ngọc Tri Chu thôi!”

“Đồng ý.”

Mộc Chiến cũng không nói gì, hiển nhiên hắn cũng muốn xem có trứng tiểu Tri Chu không.

Thế là bọn hắn vội né tránh đi cuộc chiến, lần mò tổ nhện của Bạch Ngọc Tri Chu. Tìm khoảng một canh giờ, bọn hắn liền phát hiện có một hang động nằm lửng ở giữa một đỉnh núi cao tầm trăm trượng.

Nhìn dấu vết tơ nhện xung quanh, bọn hắn liền biết đây chính là hang động tổ nhện của Bạch Ngọc Tri Chu.



Thế là Mộc Chiến đám người bàn thảo việc trèo lên. Chật vật thêm nửa canh giờ, tất cả đã có mặt tại cửa hang động.

Không khí lạnh lẽo từ hang động truyền ra làm bọn hắn dựng đứng lông lên. Hàn băng khí tức quá đáng sợ, không hổ là tồn tại sánh ngang Dung Huyết Cảnh cường giả.

Bọn hắn liền nhìn vào sâu trong hang động, trong đó liền có một cái hồ nước trong veo, quanh hồ nước trồng các dược thảo toả ra hương thơm rất dễ chịu.

Phía trên hồ nước, một lớp lại một lớp màng nhện chằng chịt giăng phía trên, ở chính giữa có một cái tổ đầy tơ trắng, trong cái tổ đó có ba khoả như ngọc thạch lung linh, lấp loé làm Đại Chu đám người mắt sáng cả lên.

Trứng Tiểu Tri Chu.

Đại Chu đâm người kích động thôi rồi, bọn hắn lao nhanh về phía hang động.

Mộc Chiến thấy vậy, định ngăn cản. Hắn là thần thụ, có thể cảm giác được nguy hiểm. Nhưng nhìn quanh lại không thấy cái gì, thế là mặc bọn hắn lao lên.

Bỗng, khắp hang động sáng lên, một loạt trận văn được kích hoạt, nổ Oành một tiếng. Đám người Đại Chu chỉ mới bước ra mười bước, dù Mộc chiến có cản lại cũng chẳng có ý nghĩa. Vì trận văn bao phủ toàn bộ cửa hang, kể từ bọn hắn đứng ở cửa hang đã rơi vào trận pháp rồi.

Tiếng nổ vang trời một tiếng, đám người Đại Chu bất ngờ bay ra tứ phương bát hướng.

Đáng thương Mộc Chiến, anh đứng con mẹ nó ngay trận nhãn, chịu áp lực lớn nhất từ trận pháp, còn đám người Đại Chu thì bước vào cạnh của trận pháp, tình cờ xúc động trận pháp nên chịu ảnh hưởng ít nhất.

Đại Chu đám người bay ra khỏi hang động, nhìn xung quanh, rồi lại nhìn lên hang động. Cảm giác mới đi qua quỷ môn quan làm bọn hắn sợ hãi, run rẩy lập cập tay chân.

Đại Chu thều thào đau đớn nói:

“Mọi người không sao chứ?!”

“Chu ca, ta không sao!”

“Vẫn tốt, Chu ca!”

“Ta gãy tay rồi, nhưng vẫn còn sống!”

Đám người nhao nhao đáp lời lại, Đại Chu nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm. Đây là những huynh đệ sinh tử của hắn, trải qua không biết bao nhiêu trận chiến với nhau từ khi còn ở Hải Lang dong binh đoàn.

Dù Hải Lang dong binh đoàn chỉ còn lại chừng này đám người bọn hắn, tình cảm huynh đệ vẫn không thể nào phai đi.

Bỗng nhiên, hắn cảm thấy có thiếu thiếu gì đó, liền đảo mắt xung quanh.



Thấy Lưu Hắc đang nằm thở hổn hển, Thuỷ Mặc ngồi ôm bụng phun ra máu tươi, Chung Liêm thì ôm cánh tay gãy ngồi tựa lên một gốc cây.

Mộc Chiến đâu?

Đúng, hắn không nghe thấy tiếng Mộc Chiến, hắn đảo mắt nhìn quanh lại không hề phát hiện thân ảnh Mộc Chiến đâu cả.

Hắn lập tức lo lắng, không lẽ…

“Chu ca, Mộc huynh đệ vừa rồi đứng ngay trận nhãn, bị ảnh hưởng rất lớn, ta thấy hắn bay một phát rất xa rồi, cũng không biết bay hướng nào.”

“Bay?”

Đại Chu giật mình, đúng là hình như lúc trận pháp nổ hắn thấy có một bóng đen bay vụt qua mình. Không lẽ đó là Mộc Chiến tiểu huynh đệ sao.

Aiz, hi vọng hắn sẽ ổn.

Thở dài một hơi, Đại Chu lại nhìn lên hang động.

Lúc này, một tiếng gầm thét từ trên trời lao thẳng xuống.

Là con Bạch Ngọc Tri Chu đang chiến đấu kịch liệt với nam tử áo trắng, nghe thấy t·iếng n·ổ từ hang động liền cấp tốc chạy về.

Nhìn thấy đất đá xung quanh hang động nổ tung, nằm lộn xộn, Bạch Ngọc Tri Chu điên cuồng gào thét.

Nó liếc mắt thấy Đại Chu đám người, liền lao thẳng về phía bọn hắn.

Đại Chu đám người sợ mất mật, run rẩy liên tục. Yêu thú nhị giai bọn hắn làm sao đánh lại được chứ.

Đại Chu nhắm mắt nhận mệnh, bỗng từ đâu có một ánh kiếm lao tới ngăn chặn lại Bạch Ngọc Tri Chu.

Đại Chu đứng một hồi sao không thấy c·hết, liền mở mắt, thấy hình ảnh nam tử áo trắng lại đang đại chiến với Bạch Ngọc Tri Chu.

Nam tử áo trắng hét lên một tiếng:

“Còn không mau cút!!”

Đại Chu đám người lúc này mới hồi hồn trở lại, nam tử áo trắng đã cứu chúng hắn một mạng, liền quỳ rạp xuống:

“Đa tạ tiền bối cứu mạng, đa tạ tiền bối cứu mạng.”

Nói xong, bọn hắn liền rời đi. Nam tử áo trắng chỉ để lại một câu rồi lại tiếp túc lao vào đánh nhau với Bạch Ngọc Tri Chu, không để ý đến việc Đại Chu đám người quỳ rạp xuống cảm tạ.