Năm người theo nhóm rảo bước đi trong khu rừng, lúc này trời đã hửng sáng, những ánh nắng buổi sáng hắt lên từng người, trong đó có một thiếu niên tóc xanh dài, cùng với một đôi mắt màu lục bảo.
Đại Chu đám người nhìn kỹ, đêm qua trời tối chỉ thấy lờ mờ, giờ mới nhìn lại Mộc Chiến, hảo tuấn tú tiểu huynh đệ. Ánh mắt cương nghị, dáng người cao ráo, mái tóc xanh dài xoã tung bay, mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt góc cạnh phối hợp với phục trang có phần hoa lệ toả ra khí chất vương giả trên người. Bọn hắn từ trước đến nay, chưa thấy một nam tử tuấn mỹ đến như thế.
Đại Chu đám người đi đầu, Mộc Chiến đi sau cùng. Lúc này, Thuỷ Mặc mới nói nhỏ với Đại Chu:
“Chu ca, đi với hắn ổn không? Nhỡ người La gia và Dư gia đến bắt hắn, chúng ta đi cùng hắn bị vạ lây thì sao?”
Đại Chu liếc mắt Thuỷ Mặc một cái, không nói gì. Hiển nhiên, hắn biết đi cùng với Mộc Chiến có thể bị người hai đại gia tộc bắt đi. Với sự bá đạo ngang ngược của bọn họ, hắn biết có nói khô lưỡi, cũng chẳng thèm quan tâm.
Đối với người hai đại gia tộc, bọn hắn chỉ là những con kiến hôi, ai lại để mấy con kiến hôi vào mắt. Còn tìm người để minh oan sao, haha, minh oan cái rắm. Thiên Võ đại lục võ giả vi tôn, ai lại vì mấy con kiến hôi bọn hắn mà ra mặt chứ.
Biết là như vậy, nhưng Đại Chu lại nói:
“Ta biết, nhưng chính chúng ta rủ Mộc huynh đệ tham gia cùng săn g·iết yêu thú, vừa mới nghe chuyện liền phủi áo bỏ đi sao? Đừng quên, hắn là người đã cứu mạng chúng ta!”
Thuỷ Mặc im lặng không nói gì, Đại Chu lại lên tiếng, khuôn mặt vẻ lộ ra tia khó xử:
“Nếu không cứ cùng nhau săn vài con, chia cho hắn nhiều một chút, rồi lại viện cớ đánh bài chuồn. Như vậy cũng không mâu thuẫn gì!”
Thuỷ Mặc mắt sáng lên, ừm ừm, quả thật là thế. Vừa không cảm thấy có lỗi với Mộc huynh đệ, vừa thoát khỏi sự lo lắng từ hai đại gia tộc. Quả là diệu kế.
Bọn hắn không biết rằng, dù nói rất nhỏ chỉ hai người nghe, nhưng Mộc Chiến thân là thần thụ, là biến dị thiên mệnh nguyên chủng, hắn rất n·hạy c·ảm với sự biến động của thiên nhiên. Lời bọn hắn không to, phải nói là rất nhỏ. Nhưng là bọn hắn nói, sự dao động trong không khí khiến Mộc Chiến là nghe rõ mồn một từng lời.
Mộc Chiến nghe, nhưng hắn không nói gì. Hắn trầm ngâm, cũng không biết đang nghĩ gì nữa.
Thế là bọn hắn suốt dọc đường chỉ tập trung tìm kiếm mục tiêu.
Bỗng nhiên, Mộc Chiến lại ngửi thấy có mùi dược thảo, mùi cũng khá thơm, nhưng có vẻ nhạt nhoà hơn Tam Diệp Hoàng Kim Thảo. Hắn kêu bọn người Đại Chu đi qua hướng có mùi dược thảo đó.
Đến khi bước lại gần, bọn hắn liền phát hiện có một cây hoa đơn sắc có bốn cánh màu lam, toả ra hương thơm nhàn nhạt.
Đại Chu bọn người liền hô lên:
“Lam Ly Hoa”
Lam Ly Hoa, một loại dược thảo phụ trợ tăng trưởng tu vi, thích hợp sử dụng cho các tu sĩ cảnh giới Tụ Linh. Đặc biệt, nó có thể dùng để chế tạo ra Lam Ly Đan, một loại đan dược tăng cường hùng hậu linh lực cho võ giả, nếu may mắn, còn có thể đột phá cảnh giới.
Đại Chu bọn hắn lộ ra vẻ kinh hỉ, cây hoa này nhìn hình dáng chắc cũng phải đến năm mươi năm, dược hiệu này e rằng, mang đi bán cũng được ít nhất một trăm đến hai trăm linh thạch hạ phẩm.
Bọn hắn đang định tìm cách phân phối, bỗng nghe tiếng Soạt Soạt ở gần đó.
Thình lình, trong bụi cây sát cây hoa, có môt con cự mãng màu đen hiện ra. Con cự mãng cao hơn chục trượng, hai cái mang bành to che khuất cả ánh sáng từ mặt trời, cái miệng của nó có một cái lưỡi đỏ như máu thè ra thụt vào liên tục. Đôi mắt đen tuyền, như ngọc thạch, tròng mắt hình lá liễu tập trung cực độ vào Mộc Chiến đám người.
Xà xà.
Con cự mãng kêu vài tiếng, sau đó lao thẳng về phía Mộc Chiến đám người, há cái miệng to như chậu máu, phối hợp với hai cái mang to như cái dù của cự mãng, khiến bọn Mộc Chiến run rẩy cả lên.
Chung Liêm hét lớn: “Hắc Độc Cự Mãng”
Hắc Độc Cự Mãng, yêu thú nhất giai hậu kỳ, là một loài thường sống đơn độc trong rừng, thường săn lùng các loại dược thảo để tăn trưởng thực lực.
Hiển nhiên, con cự mãng này đã ngắm tới Lam Ly Hoa, song lại phát hiện đám người Mộc Chiến tiến đến, liền t·ấn c·ông bọn hắn.
“Hắc Độc Cự Mãng? Rất mạnh sao?”
Mộc Chiến thắc mắc.
“Mạnh, cũng không mạnh, nó lợi hại nhất không phải là chiến lực, mà là độc. Độc của Hắc Độc Cự Mãng khi vào cơ thể sẽ khiến cơ thể bị thối rữa thành đen, cực kỳ khó chịu. Dù là nhất giai hậu kỳ, nhưng tu sĩ Tụ Linh thất trọng cũng không dám đối đầu.”
Bọn hắn vừa trao đổi một chút, con cự mãng đã há cái miệng lao đến. Không thể nói tiếp, bọn hắn liền tản nhau ra né tránh cú cắn của cự mãng.
Do cắn hụt vào không khí, cự mãng như bị chọc giận, ngửa đầu gầm thét lao về phía Thuỷ Mặc.
Thuỷ Mặc thấy cực mãng lao về phía mình, liền điều động linh lực trong cơ thể đánh ra võ kỹ thuỷ hệ.
“Sa Hải Chưởng”
Một cái chưởng hình năm ngón tay màu lam bắn ra từ tay của Thuỷ Mặc, lao đến cái miệng của cự mãng.
Đại Chu, Chung Liêm, Lưu Hắc cũng không đứng nhìn không, liền thi triển ra võ kỹ.
“Kình Thổ Quyền”
“Nộ Kim Cước”
“Hoả Vân Chưởng”
Mộc Chiến thấy thế cùng không dừng lại, tay nắm lại thành hình nắm đấm, điều động ngũ diệp truyền linh lực vào nắm tay, đấm ra một quyền.
Quyền kình tạo thành một luồng khí gào thét màu lục quang lao về phía con cự mãng.
Ầm ầm ầm..
Oành…
Liên tiếp những võ kỹ lao thẳng về phía cự mãng. Uy lực của những võ kỹ có vẻ tương đối yếu so với sự phòng thủ của cự mãng. Nhưng khi chúng phối hợp với nhau, liền sinh ra cộng hưởng, tạo thành một sức sát thương vô cùng lớn.
Tổ hợp võ kỹ đánh lên cự mãng, khiến một con mắt của nó trúng đòn, chọc mù mắt nó. Con cự mãng lại đau đớn gào thét, lắc người qua một bên, né tránh dư lực.
Sau khi né được dư lực, nó bỏ qua Thuỷ Mặc, lao thẳng về phía Mộc Chiến. Hiển nhiên tên này là người có uy lực t·ấn c·ông mạnh nhất. Nó căm thù tên này a.
Mộc Chiến thấy cự mãng lao đến phía mình, một mắt chảy máu, một mắt tức giận nhìn thẳng vào hắn, liền nhảy lui một cái, định tránh đi đòn cắn của hắn.
Cự mãng cắn hụt, nhưng đã có kinh nghiệm. Lúc nó vừa cắn hụt, nó liền quất cái đuôi sắc nhọn hướng về phía ngực của Mộc Chiến, muốn xuyên thủng qua.
Bất ngờ, Mộc Chiến không nghĩ đến cự mãng lại có đòn như thế. Hắn né không kịp, liền bị cái đuôi sắc nhọn đâm thẳng vào ngực.
Nhưng cảnh tượng xuyên thủng ngực không xảy ra, cái đuôi khi đâm vào như gặp một thứ gì đó khá chắc chắn không đâm xuyên được.
Mộc Chiến vì thế bay ngược lùi sau, Phốc một cái, khoé miệng tràn ra máu tươi, nhưng giọt máu của hắn không phải màu đỏ, mà chảy ra những dịch màu xanh lục.
Trên ngực cũng có một lỗ máu màu xanh, không sâu nhưng rất đau a. Hắn hơi biến sắc, liền vội vàng lau đi v·ết m·áu trên người đi.
Hắn thấy mình chảy máu màu xanh lục khác hẳn với bọn Đại Chu, liền biết cái này thuộc về đặc thù thiên mệnh nguyên chủng. Vì thế tuyệt đối không thể lộ.
Còn con cự mãng thì bất ngờ, cứ nghĩ một chiêu quất đuôi của nó có thể đâm thủng ngực Mộc Chiến, nhưng không ngờ phòng ngự của Mộc Chiến lại rắn chắc đến như thế.
Đại Chu đám người thấy cự mãng vừa mới cắn hụt Thuỷ Mặc, thoắt cái quay sang cắn Mộc Chiến, còn quất đuôi thành công. Không ngần ngại, thi triển ra võ kỹ đánh về phìa mang lưng của cự mãng.
Cự mãng trúng chiêu, định quay lui cắn Đại Chu đám người. Vừa mới quay lui, phía sau lại nghe thấy âm thanh gào thét tiến đến.
Mộc Chiến sau khi b·ị đ·ánh bay, liền vận dụng áp súc sức lực vào tay, năm cái lá lay động dữ dội truyền linh lực vào nắm đấm, đấm thẳng về phía mang lưng đang chảy máu xoay về phía mình.
Một quyền không cản trở nện thẳng vào v·ết t·hương sâu, khiến cự mãng gào lên đau đớn.
Lưu Hắc thấy thế, liền rút ra chuỷ thủ, đâm thẳng về phía họng của con cự mãng. Mấy người còn lại cũng rút v·ũ k·hí ra cắt lên cổ cự mãng.
Không qua bao lâu, cự mãng liền tắt thở do mất máu quá nhiều. Thật đáng tiếc, thực lực cự mãng không được xem là quá mạnh, nó khó chơi ở chỗ độc tính. Nhưng, cắn hụt thì độc đâu ra.
Đám người Mộc Chiến ngồi xuống thở hổn hển nhìn nhau, không ngờ con mồi đâu tiên lại dữ dằn đến thế, đồng thời cũng tỏ ra chấn kinh chi sắc về tổ hợp võ kỹ của bọn hắn.
Rõ ràng có thêm mộc thuộc tính từ Mộc Chiến đã làm uy lực của các đòn t·ấn c·ông gia tăng.
Giết xong cự mãng, bọn người lộ ra kinh hỉ, rắn này a, thịt rắn, da rắn bán cũng được rất nhiều. Bán cũng được chi ít một trăm linh thạch hạ phẩm.
Thêm yêu đan nhất giai hậu kỳ, kèm theo mật rắn, bán cũng được hai trăm đến ba trăm linh thạch hạ phẩm, hơn xa mấy con yêu lang kia.
Xong, bọn hắn lại nhìn về Lam Ly Hoa. Hiển nhiên cái dược thảo này là Mộc Chiến phát hiện, hắn cũng góp công đánh g·iết cự mãng, nên không biết phân chia như nào.
Đại Chu hỏi:
“Mộc huynh đệ, không biết ngươi phân chia như nào a?”
“Lam Ly Hoa và yêu đan ta lấy, còn lại cho các ngươi.”
“Hảo.”
Bọn hắn nhất trí. Không bàn đến việc Lam Ly Hoa là Mộc Chiến tìm được dĩ nhiên là của hắn, việc góp công g·iết cự mãng chỉ đòi viên yêu đan.
Giá trị chân chính của con cự mãng nằm ở mật rắn. Mật này có thể bán với giá cao hơn thị trường cho người cần thiết, vì nó có thể chế ra được nhiều loại giải dược cần thiết.
Phân chia xong, Mộc Chiến liền nuốt viên yêu đan kia vào miệng, còn Lam Ly Hoa thì giữ lại. Theo Đại Chu nói, nếu dùng nó để luyện ra Lam Ly Đan thì hiệu quả gia tăng rất nhiều, cho nên hắn nhịn.