Thần Thụ Chí Tôn

Chương 10: Mối Nguy Cơ Tiềm Ẩn



Chương 8: Mối Nguy Cơ Tiềm Ẩn

Sau khi thấy Mộc Chiến lộ ra là mộc thuộc tính tu sĩ, Đại Chu đám người lộ ra một tia hứng thú, có ý mời chào nói:

“Mộc Chiến tiểu huynh đệ, ngươi giờ làm gì a, có thể cùng chúng ta tổ hợp đi săn g·iết yêu thú không? Dĩ nhiên chúng ta tìm kiếm những yêu thú dễ đánh thôi.”

Mộc Chiến chưa kịp trả lời, Lưu Hắc liền nói tiếp vào:

“Mộc Chiến tiểu huynh đệ, ngươi là mộc hệ thuộc tính tu sĩ, có khả năng trị thương cực lớn a, thêm vào đó, ngươi cùng chúng ta vừa vặn tổ hợp đủ ngũ hành thuộc tính, lúc chiến đấu có thể tăng cao chiến lực đấy!”

Mộc Chiến nghe xong giờ mới để ý, Đại Chu là thổ hệ tu sĩ, Lưu Hắc là hoả hệ tu sĩ, Thuỷ Mặc là thuỷ hệ tu sĩ, Chung Liêm là kim hệ tu sĩ. Thêm hắn, là mộc hệ, vừa vặn đủ ngũ hành thuộc tính.

Hắn hiện tại cũng không biết làm gì, bụng cũng no, đi theo bọn họ chiến đấu một chút cũng tốt. Hắn tên Mộc Chiến, hắn cần chiến đấu để tăng cao thực lực.

“Tốt, vậy chúng ta cùng săn yêu thú.”

Đại Chu bọn người nghe vậy, lộ ra vẻ vui mừng. Mộc hệ tu sĩ có năng lực trị thương, khả năng t·ấn c·ông cũng không kém, nhưng lại khá hiếm người tu luyện mộc thuộc tính, cho nên trong đoàn bọn hắn không có. Giờ mời chào được Mộc Chiến, có thể nghĩ bọn hắn đủ vui vẻ. Hơn nữa, Mộc Chiến thực lực mạnh nhất, thêm phần lực này, bọn hắn săn yêu thú càng an toàn.

Đại Chu lên tiếng:

“Ngươi mạnh nhất, chúng ta sẽ nghe theo ngươi thủ lĩnh.”

“Không, Chu đại ca, ta dù mạnh, nhưng cái gì cũng không rõ lắm, thủ lĩnh vẫn nên là ngươi a!”

“Tốt, vậy tất cả theo ta”

Đại Chu đám người đều chuẩn bị rời đi tìm kiếm săn g·iết yêu thú, lại phát hiện một đống xương, da, cùng với móng vuốt của Hắc Lang còn chưa tổng kết, hắn liền tỏ vẻ do dự, liền quay sang Mộc Chiến, nói:

“Mộc Chiến tiểu huynh đệ, ngươi tính xem những da móng này của yêu lang như thế nào, không biết ngươi có cần không? Đây tất cả là của ngươi, nếu không cần chúng ta có thể mua lại. Yên tâm, chúng ta sẽ không làm thương gian đâu.”

Mộc Chiến nghe thế, liền nhìn đống xương móng ngổn ngang, hắn cũng không biết làm gì với cái đống này, liền thoải mái đáp ứng:

“Tốt, vậy bán cho các ngươi.”

Bọn người Đại Chu nghe thế cũng vui vẻ, một xương móng yêu lang có thể bán được hai mươi linh thạch hạ phẩm, giờ hắn mua của Mộc Chiến, hắn trả mười lăm linh thạch hạ phẩm. Mộc Chiến đồng ý, Đại Chu liền lấy cái túi bên hông, lấy ra một trăm năm mươi linh thạch hạ phẩm đưa cho Mộc Chiến.



Mộc Chiến thấy nhiều linh thạch vậy, hắn nói:

“Chu đại ca, ngươi đưa nhiều vậy, ta làm sao đựng vào chỗ nào đây.”

Đại Chu cũng thấy thế, định mở miệng nói giữ hộ, khi nào tách ra hẳn đưa. Chợt hắn thấy, trên tay Mộc Chiến có đeo hai chiếc nhẫn màu đen, kinh hô:

“Trữ vật giới chỉ?!?”

Hắn vừa mới hét lên, Lưu Hắc đám người mới nhìn lại tay của Mộc Chiến, lại thêm một lần nữa kinh ngạc. Thiếu niên trước mắt làm cho bọn hắn kinh ngạc quá nhiều rồi.

Mộc Chiến thấy bọn hắn nhìn chằm chằm vào tay mình, liền vung tay đưa lên, lắc lắc:

“Cái này a, các ngươi thích hả, ta tặng một cái!”

Tặng một cái? Ngươi đại gia a, trữ vật giới chỉ chỉ có các đệ tử hàng đầu trong gia tộc mới có, làm sao hắn lại có được a? Đã thế còn tặng, hắn không biết cái này quý hiếm như nào sao?

Đại Chu ngẩn ngơ một hồi lâu, mới lên tiếng:

“Đây là trữ vật giới chỉ, có khả năng chứa đựng đồ vật, cao cấp hơn cả túi trữ vật của chúng ta. Trữ vật giới chỉ giá cũng phải năm vạn linh thạch hạ phẩm. Ngươi vậy mà tặng sao?”

“Năm vạn linh thạch hạ phẩm?!?”

Mộc Chiến ngạc nhiên, năm vạn linh thạch hạ phẩm, không ngờ cái đồ chơi này đắt thế. Phải biết, một đống xương móng yêu lang này mới chỉ được có một trăm năm mươi linh thạch mà thôi.

“Ta không biết a, đồ chơi này dùng như nào?”

“Ngươi động ý niệm câu thông nó là được.” Đại Chu đáp.

Nghe thế, Mộc Chiến liền thả ý niệm vào trữ vật giới chỉ, hắn liền thấy được một căn phòng nhỏ, có kích thước khoảng một mét vuông, đủ rộng rãi để chứa một trăm năm mươi linh thạch. Hắn cắt ý niệm, liền trở lại bên ngoài.

“Haha, tốt, đa tạ Chu đại ca, ta biết dùng cái này rồi.”

Mộc Chiến vui vẻ cười nói.



Đại Chu đám người liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt hèn mọn xoa xoa tay, nói:

“Ha, Mộc Chiến tiểu huynh đệ vừa nói tặng chúng ta một cái,.. không biết..?”

“Ha, biết cái rắm a, năm vạn linh thạch hạ phẩm đấy, các ngươi muốn cũng được, đưa năm vạn linh thạch đây.”

Mộc Chiến cười hắc hắc nói, hắn không biết mới nói thế, giờ biết rồi, có cái nịt mà cho. Năm vạn linh thạch hạ phẩm, không biết ăn hết đống linh thạch đó ta tăng được bao nhiêu cái lá nữa.

Đại Chu đám người nghe thế liền xụ mặt, biết vậy không nói liền tốt. Nhưng mà nghĩ lại, tham quá cũng không hay, Mộc Chiến tiểu huynh đệ này là người chất phác, lại còn cứu mạng mình, lừa gạt hắn dễ áy náy a.

“Aiz, tốt, vậy lên đường thôi.”

Đại Chu nói với mọi người, hắn không nhịn được muốn kiếm một chút yêu thú để kiếm linh thạch.

Mộc Chiến nghe thế liền kéo tay Đại Chu lại, hỏi:

“Chu đại ca ngươi có vẻ hiểu biết nhiều, vậy biết hai cuốn sách này là gì không?”

Nói xong, Mộc Chiến lấy hai cuốn sách trong ngực ra đưa cho Đại Chu đám người.

Đại Chu thấy Mộc Chiến nghe vậy liền nghi hoặc, đưa mắt qua nhìn, lại thấy trên đó ghi Liệt Diễm Quyết và Bách Mộc Quyết liền trợn tròn mắt, giọng run run nói:

“Ngươi, ngươi lấy đâu ra hai quyển pháp quyết này?!?”

“Pháp quyết? Thì ra đây là pháp quyết?!?”

Thấy Mộc Chiến không trả lời, Đại Chu nắm chặt bả vai hắn, lay lay vội vàng hỏi:

“Trả lời ta, ngươi lấy hai quyển pháp quyết này ở đâu?!?”

Thấy Đại Chu có vẻ vội vàng gấp rút, Mộc Chiến liền kể lại tình cảnh huyết tinh mình gặp, cũng như việc mình thấy hai chiếc nhẫn liền đeo lên.

Đại Chu nghe xong, liền cùng Lưu Hắc đám người liếc mắt nhìn nhau, tỏ ra một tia lo lắng nói:



“Hai quyển pháp quyết này là của vật trấn gia chí bảo của hai đại gia tộc La gia và Dư gia ở Vân Lam Thành. Ta thấy có vẻ không đủ, nhưng pháp quyết của nó đủ tu luyện đến Dung Huyết Cảnh.”

“Theo như ngươi nói, có vẻ bọn hắn lưỡng bại câu thương khi đang tranh giành cái gì đó, ngươi mới được cơ duyên này.”

Mộc Chiến nghe thế, không khỏi nghĩ đến dược thảo ba lá màu vàng, bèn hỏi, Đại Chu đáp:

“Theo như ngươi mô tả, có lẽ là Tam Diệp Hoàng Kim Thảo, một loại dược thảo chủ chốt trong chế tạo Dung Huyết đan.”

Ồ, thảo nào bọn hắn tranh giành nhau ác liệt đến mức ngươi c·hết ta sống. Dung Huyết đan a, ăn vào liền thành cường giả, ai lại muốn nhường nó cho người khác.

Thấy Mộc Chiến vẫn ngẩn người tò te,

Đại Chu liền vội vàng nói:

“Mộc Chiến, ngươi nên lo lắng cho bản thân mình đi, hai người đó có lẽ là La Thiên và Dư Tiểu Ca của La gia và Dư gia. Ngươi có điều không biết, hai người họ m·ất t·ích đã lâu, La gia và Dư gia đã phái người đi tìm hiểu, nhưng vẫn chưa thấy tung tích gì!”

Nói xong, hắn liền như nhớ ra cái gì, liền hỏi:

“Đừng nói với ta, hai cái trữ vật giới chỉ này là ngươi lấy của bọn hắn ?!?!”

“Ừm, đúng vậy.”

Thấy Mộc Chiến gật đầu, Đại Chu đám người hơi hoảng, nói:

“Vậy ngươi phải giấu nó đi, nếu không bọn người La gia và Dư gia đến truy, không nói nhiều lời liền bắt ngươi về tra khảo.”

“Người cũng không phải ta g·iết, làm sao lại bắt ta?”

“Ngươi ngây thơ cũng có mức độ thôi, hai đại gia tộc nổi tiếng với sát phạt quả quyết, thêm nữa, gia tộc họ cường giả như mây, Dung Huyết Cảnh có cả một bó, Tụ Linh Cảnh đếm không hết, chưa kể còn có một vị lão tổ có cảnh giới còn trên Dung Huyết Cảnh. Bọn hắn hành sự bá đạo không nể nang gì ai, vì sao phải nghe ngươi nói?”

Trên Dung Huyết Cảnh cường giả? Mộc Chiến lộ vẻ chấn kinh chi sắc. Hắn không biết đó là cảnh giới gì, nhưng nghe có vẻ rất lợi hại a. Không ổn rồi, có lẽ ta nên giấu chúng đi.

“Được, ta sẽ giấu chúng đi.”

Thấy Mộc Chiến lấy nhẫn ra cất vào trong ngực, trước còn thu lại hai quyển pháp quyết. Đại Chu đám người gật gật đầu:

“Tốt, giờ đi săn yêu thú thôi.”

Nói xong, đám người liền rời khỏi nơi này.