Mộc Chiến, tên hắn vừa nghĩ ra a. Nhưng không phải tuỳ tiện đặt. Hắn là một cái cây, dù là thiên mệnh nguyên chủng đã thức tỉnh thụ tâm, nguồn gốc vẫn là một cái cây.
Trong lúc nghĩ, hắn hồi tưởng lại những kí ức mình mới gặp. Hắn nhớ đến nàng đang khổ chiến với những tên mặc áo đen, vẫn còn dư tâm muốn bảo vệ hắn, thậm chí vì cứu hắn mà nhận trọng thương.
Hắn nhớ đến những lời nói của những lão đầu tử kia, nhớ đến từng gương mặt xám xịt đầy vẻ bi thống, khiến hắn cảm giác thế giới này, cần sức mạnh mới có thể quyết định vận mệnh của mình.
Hắn muốn dùng sức mạnh để chứng minh.
Vì vận mệnh của mình mà chiến!
Vì bảo vệ nàng mà chiến!
Vì tìm kiếm những lão đầu tử mà chiến!
Vì hắn mà chiến!
Hắn, tên là Mộc Chiến!
Đại Chu đám người nghe thế, cũng kinh ngạc một chút. Tên rất ngắn gọn, nhưng lại đầy khí phách, như bề quân vương với chúng sinh. Thêm khí chất của Mộc Chiến khi nói đều toát ra vẻ cao quý, bọn hắn suýt chút nữa không nhịn được quỳ xuống thần phục, nhưng vẫn là kìm được. Thật khó tin được, một thiếu niên như vậy lại có khí phách vương giả trời sinh.
“Mộc Chiến, tên rất hay, rất khí phách.”
Đám người nhao nhao khen lấy khen để, một phần vì tên hay thật, một phần vì lấy lòng Mộc Chiến.
Đùa, người ta trẻ thế mà lại có chiến lực kinh hãi vậy, nhìn cũng biết xuất thân bất phàm a. Đùi này không ôm, cái gì mới ôm.
Thế là bọn hắn hàn huyên cùng Mộc Chiến.
“Mộc Chiến tiểu huynh đệ, ngươi cảnh giới gì, sao lại có khí lực mạnh đến vậy?”
“Cảnh giới? Cảnh giới là gì a?”
Mộc Chiến tỏ ra lạ lẫm, hắn không biết cảnh giới là gì.
Nghe Mộc Chiến đáp, Đại Chu bọn người kinh ngạc không thôi. A, nhìn lại không thấy linh lực dao động trên người Mộc Chiến, không lẽ là phàm nhân.
“Ngươi không phải tu sĩ hả, là phàm nhân sao??”
“Như nào là tu sĩ, như nào là phàm nhân?!”
Đại Chu đám người đành phải giải thích cho Mộc Chiến.
Tu sĩ, là một loại người của thế giới này. Bên cạnh tu sĩ, còn có phàm nhân. Phàm nhân khác tu sĩ ở chỗ, họ không có tuổi thọ dài, họ không có pháp lực dời thiên lập địa, họ không có năng lực phi hành trên không trung. Sự khác biệt giữa tu sĩ và phàm nhân là tu sĩ có linh căn, là nơi hội tụ linh khí trong thiên địa vào cơ thể, từ đó sản sinh ra linh lực.
Dựa vào linh lực, tu sĩ có thể thi triển võ kỹ, có thể ngự không phi hành. Cũng dựa vào linh căn, tu sĩ có thể tu luyện các pháp quyết, sản sinh ra rất đa dạng thuộc tính tu sĩ khác nhau.
Linh căn, là căn cơ của mỗi tu sĩ. Người bình thường, sẽ kích hoạt linh căn vào năm mười lăm tuổi, sau đó dựa vào linh căn câu thông linh khí trong thiên địa, hấp thu đưa vào trong các kinh mạch, dự trữ chúng trong cơ thể.
Linh căn trong cơ thể phân phẩm cấp, thấp nhất nhất phẩm, cao nhất cửu phẩm. Phẩm cấp càng cao, khả năng câu thông thiên địa càng mạnh, khả năng tu luyện pháp quyết càng lợi hợi, thậm chí có thể sản sinh ra tu sĩ đa thuộc tính.
Như Đại Chu bọn người đều chỉ là nhất phẩm linh căn, thuộc loại tệ nhất.
Giai đoạn đầu tiên của tu sĩ gọi là Tụ Linh Cảnh. Tu sĩ dựa vào linh căn, hấp thu linh khí từ linh thạch, hoặc thiên địa, vận chuyển theo kinh mạch tuỳ thuộc vào pháp quyết để tích trữ linh khí trong cơ thể.
Khi tu sĩ Tụ Linh Cảnh hội tụ đầy đủ linh khí trong cơ thể, dựa vào một loại đan dược gọi là Dung Huyết đan, hoặc một số kỳ trân dị bảo, hoặc dựa vào một số địa điểm tu luyện đặc biệt để khiến cho linh khí trong cơ thể hội tụ ở phía dưới rốn của mỗi người, gọi là đan điền.
Khi tụ khí ở đó sẽ tạo nên một vòng xoáy khí, vòng xoáy khí này khi được hình thành sẽ lan toả vào trong cơ thể thông qua huyết mạch. Người ta gọi là Dung Huyết Cảnh. Dung Huyết Cảnh, mới gọi thật sự là tu sĩ, vì cảnh giới này sẽ giúp cho tu sĩ thoát thai hoán cốt, tái tạo cơ thể, thoát khỏi phàm thể. Trên Dung Huyết Cảnh là gì thì hắn không biết.
Bên cạnh việc hấp thu linh khí trong thiên địa, còn có thể hấp thu linh khí từ trong linh thạch. Mộc Chiến liền biết, hoá ra cái đá lam mà hắn ăn sảng khoái là một loại linh thạch. Nó có thể dùng để tu luyện, hoặc dùng làm tiền tệ lưu thông. Nó phân làm Hạ phẩm, Trung phẩm, Thượng phẩm, Cực phẩm linh thạch. Còn viên châu cam mà hắn ăn, gọi là đan dược có tên Hồi Khí Đan. Có tác dụng hồi phục linh lực trong cơ thể đến ba thành.
“Tụ Linh Cảnh, Dung Huyết Cảnh, vậy các ngươi là cảnh giới gì?”
Đại Chu nói:
“Ta là Tụ Linh Cảnh tứ trọng, còn Lưu Hắc, Thuỷ Mặc, Chung Liêm là Tụ Linh Cảnh tam trọng.”
Từ Đại Chu, Mộc Chiến còn biết, bên cạnh nhân loại có chia cảnh giới, yêu thú cũng phân loại. Thấp nhất là Nhất giai, tương đương với Tụ Linh Cảnh tu sĩ. Đoàn Hắc Lang trước đó là yêu thú Nhất giai, Nhị giai yêu thú, tương đương với Dung Huyết Cảnh cường giả.
“Mộc Chiến tiểu huynh đệ, ngươi là phàm nhân a, những cái cơ bản này tu sĩ ai cũng biết. Nhưng phàm nhân sao lại có khí lực mạnh như thế, không lẽ là thiên sinh thần lực?!”
Mộc Chiến trầm ngâm không nói. Hắn vừa suy ngẫm vừa cảm thấy khó hiểu. Yêu thú nhất giai tương đương với tu sĩ Tụ Linh Cảnh mà hắn có thể một quyền đấm nổ, nhưng hắn rõ ràng có phải tu sĩ đâu.
Hắn cảm nhận được linh lực trong cơ thể, nhưng hắn không cảm giác được sự có mặt của kinh mạch. Không có kinh mạch thì làm sao tu luyện, làm sao gọi là tu sĩ. Hắn cũng không có cái gọi là linh căn trong cơ thể thì làm sao hấp thu lấy linh khí trong thiên địa chứ.
A, chậm đã, từ khi hắn ăn cái thảo dược ba lá màu vàng, kèm theo một trăm viên linh thạch, nhánh cành khô trong trái tim hình thành tứ diệp, liền đó hắn cảm nhận được linh lực trong cơ thể.
Sau khi ăn chục viên yêu đan, giờ hắn đã có ngũ diệp. Hắn cảm thấy kì quái, vậy có gọi là tu sĩ hay không a.
Tu sĩ, hắn không có thể hấp thu linh khí như người bình thường vì không có linh căn, nhưng hắn có thể xuất ra một quyền đấm nổ yêu thú nhất giai.
Suy nghĩ một hồi lâu, hắn không hiểu được gì cả, chẳng lẽ hắn là thiên sinh thần lực.
Không, không hẳn.
Rõ ràng sau khi hắn ăn cây cỏ ba lá đó vào mới có sự cảm giác của linh lực. Hắn chỉ có thể quy về bản thân là thiên mệnh nguyên chủng, còn là biến dị, có lẽ ta tu luyện khác với mọi người.
Ân, có lẽ mấy loại dược thảo và linh thạch, yêu đan yêu thú có thể sẽ giúp ta tăng trưởng thực lực.
Tiếp lời, Mộc Chiến nói:
“Phàm nhân, như này gọi là phàm nhân a?”
Nói xong, hắn liền động niệm, khí thế từ năm cái lá màu lục trong trái tim toả ra, tạo ra một luồng gió áp thẳng đến đám người Đại Chu.
Đại Chu và mấy người còn lại giật mình không thôi, hét to lên:
“Tụ Linh Cảnh ngũ trọng, ngươi vậy mà ngũ trọng?!?”
Đại Chu sau khi giật mình, liền thở ra nhẹ nhõm, phàm nhân không thể dễ dàng đánh g·iết bầy yêu lang như thế được.
Có lẽ khả năng ẩn giấu khí tức của Mộc Chiến lợi hại, với lại cảnh giới cao hơn, hắn liền không nghi ngờ gì. Cảnh giới cao hơn muốn che giấu, hắn làm sao có thể nhìn thấy.
Cái này hơi oan cho Mộc Chiến, ta biết gì đâu a, rõ ràng không phải Tụ Linh Cảnh gì, có linh căn đâu, kinh mạch đâu, ta chỉ kêu gọi mấy cái lá trong tim thôi, ai ngờ nó phát ra khí thế.
Nhưng hắn cũng không giải thích gì, không có kinh mạch, linh căn lại phát ra khí thế tương đương Tụ Linh Cảnh ngũ trọng, có kinh hãi thế tục quá không. Nói một hồi lại hớ ra, bản thân là thiên mệnh nguyên chủng lại hố.
“Tụ Linh Cảnh ngũ trọng a, chiến lực thật mạnh mẽ, ngươi thuộc loại linh căn gì, phẩm chất như thế nào?”
Mộc Chiến không đáp, lại câu thông năm chiếc là trong tim, vung tay tạo quyền khí đánh vào một cây cổ thụ. Từng quyền khí tạo thành từng sợi lục quang mang đánh thẳng vào thân cây, khiến nó đổ rầm rầm.
“Linh lực mộc thuộc tính thật thuần khiết, cái này e rằng phải trên cả ngũ phẩm linh căn.”
Thấy Mộc Chiến không đáp chỉ vung tay, bọn hắn nghĩ Mộc Chiến không muốn trả lời. Cũng đúng, thiên phú không nên dễ dàng lộ ra, là bọn hắn lỗ mãng.