Sau khi rời khỏi chỗ nồng đậm huyết tinh đó, thiếu niên cũng không biết làm gì, hắn theo bản năng kiếm các loại dược thảo, nhưng đi chừng năm ngày rồi, hắn chẳng ngửi thấy được gì cả. Bộ dáng thiếu niên lúc này thất tha thất thễu, vì hắn đói lã bụng.
Lúc này trời đã chuyển tối, ánh trăng mờ mờ ảo ảo kèm theo những vì tinh tú soi rọi sáng trên bầu trời đêm khiến cảnh tượng vô cùng mỹ lệ. Nhưng thiếu niên chẳng có tâm trạng đâu mà đi chiêm ngưỡng cái cảnh này. Hắn đang rất đói bụng a.
Đi thêm khoảng một dặm, hắn bỗng nghe thấy tiếng đánh nhau, bên cạnh đó còn nghe thấy âm thanh gào rú, nhất là thêm trời mờ mịt tối thế này, dễ khiến người ta lạnh người.
Thiếu niên liền bước tới chỗ phát ra tiếng đánh nhau, thấy được có bốn người đàn ông mặc áo giáp đen, thân thể vạm vỡ, cao ráo nhưng chảy đầy máu khắp các bộ vị trên cơ thể. Một người đàn ông cất thanh âm đầy mệt mỏi:
“Các huynh đệ, có lẽ phải chúng ta phải bỏ mình ở đây rồi…!”
“Chu ca, chúng ta cùng bồi ngươi.”
Ba người còn lại nhao nhao đáp, trên mặt đầy vẻ thống khổ bi sắc. Người đàn ông sắc mặt đắng chát lại nói:
“ Ai ngờ chúng ta lại bị một bầy Hắc Lang tập kích, aiz, đã hi sinh mười người rồi a…! Có lẽ chúng ta cũng không thoát được..!!”
Dứt lời, hắn gào lên, trên mặt lộ vẻ dữ tợn nhưng đầy quyết tâm:
“ Lưu Hắc, Thuỷ Mặc, Chung Liêm, các ngươi cố gắng đào thoát, ta đoạn…”
Chữ “hậu” chưa kịp ra, người đàn ông thấy một thiếu niên bước ra từ bụi cây, tóc xanh dài đến vai tuỳ ý xoả xuống cho gió thổi, đôi mắt màu lục bích cùng với mỹ quan tuấn tú mười phần tà dị, thêm bộ hoa phục trên người lộ ra bất phàm. Hắn kinh ngạc trong phút chốc, bỗng nhiên thét lớn:
“Vị tiểu huynh đệ, làm ơn cứu mạng, chúng ta sẽ có trọng tạ!!”
Mấy người khác nghe thấy vậy, liền đảo mắt nhìn sang, nhao nhao hô lên:
“Đúng a, cứu mạng vị tiểu huynh đệ này”
Thiếu niên vừa bước ra từ lùm cây, liền thấy bốn người đàn ông máu me đầy người, xung quanh thấy hơn chục con sói màu đen, lộ ra hàm trắng toát, đang mở cái miệng đỏ rực như máu gầm thét lao đến bốn người.
Hắn chưa kịp nghĩ, lại nghe thấy tiếng kêu cứu của bọn người, liền nắm tay lại thành hình nắm đấm lao đến đám sói.
Người đàn ông sau khi hô lên, hắn mới nhận ra, vị tiểu huynh đệ kia chỉ mới tầm mười lăm, mười sáu tuổi a, thế thì làm sao cản đám sói, mà mình còn kêu cứu, hắn vội vàng thét to:
“Vị tiểu huynh đệ chạy mau, đây là yêu thú nhất giai Hắc Lang trong Hoang Cổ Sâm Lâm, thực lực vô cùng cường hãn, chạy mau a!!”
Hắn vừa mới dứt lời, liền thấy thiếu niên lao vào đấm liên tục vào thân hai con sói đen, chỉ thấy hai con sói phát ra tiếng tru một tiếng liền ngã oạch xuống đất.
Song, vừa mới đánh ngã hai con, thiếu niên lại nghe thấy tiếng người đàn ông hét lên, hắn quái quái nhìn người đàn ông:
“Lại là sao, là cứu hay là chạy?!”
Người đàn ông há hốc mồm, chưa kịp hiểu thì thấy hai con sói đen nằm oặt trên đất, c·hết đến không thể c·hết nữa, liền vội vàng kêu:
“Cứu, cứu a!!”
Thiếu niên chẳng quan tâm, liền lao mạnh về những con sói khác. Hắn đói bụng a, mấy con sói này có vẻ ăn được.
Hắn dậm chân nhảy mạnh về một con sói, con sói thấy có người dám lao về phía hắn, ngừng t·ấn c·ông người đàn ông, quay ngoắt về phía thiếu niên, mở miệng đầy máu của mình cắn.
Gràoooo…
Thiếu niên giơ quyền kình đấm mạnh vào đầu con sói, nó lập tức choáng váng bay ra ngoài, đụng trúng một cây cổ thụ. Hắn không chậm lại, giơ chân đá một cước vào bụng một con sói khác, khiến nó đau đớn rên ư ử.
Không qua bao lâu, mười con sói đen đã nằm vật vã xuống. Mặt đất thấm đẫm máu của những con sói, đầy mùi huyết tinh.
Bốn người đàn ông thấy, thiếu niên nhìn trẻ tuổi mà lại có khí lực lớn đến như thế, không được bao lâu đã đem đám yêu thú nhất giai Hắc Lăng đ·ánh c·hết, mặt đều lộ ra vẻ kinh hỉ chi sắc.
Hiển nhiên, bọn hắn đã chuẩn bị tinh thần phải c·hết tại đây, hiện tại được người cứu sống, vớt vát lại được một mạng, liền đến cạnh thiếu niên, chắp tay nói:
“Đa tạ vị tiểu huynh đệ này, ân cứu mạng nhất định tri!!”
Nói xong, hắn liền nghe thấy tiếng “ọt ọt” từ bụng thiếu niên, thiếu niên ngượng ngùng gãi đầu:
“Haha, ngại quá, ta hơi đói a.”
Bọn hắn sững sốt một chút, dáng vẻ như sát thần đ·ánh c·hết mười con Hắc Lang, thoắt cái đổi thành một thiếu niên vô hại, mười phần hiền lành. Sau chốc lát, liền cười ha hả:
“Hảo, hảo, chúng ta sẽ đi nướng mấy con sói này!”
Nói xong, hắn liền chắp tay, bốn người tản ra bận rộn công việc. Người thì thu thập từng xác con sói đen. Người thì cầm dao mổ vào thân con sói, róc từng thớ thịt ra. Người thì đốn củi, phất phất tay liền có một đống lửa hiện lên. Người thì chuẩn bị một cái nồi lớn, chuẩn bị đủ loại gia vị nêm nếm vào trong.
Sau một chung, mùi hương toả ra ngào ngạt từ nồi thịt, khiến bụng thiếu niên càng gào thét lên. Hai mắt sáng lên, nước miếng chảy ra từ khoé miệng, lao nhanh đến bên nồi thịt.
Một người đàn ông thấy thế, liền vui vẻ múc cho thiếu niên một bát. Thiếu niên cầm lấy, há miệng nhai nhồm nhoàm từng miếng thịt. Lúc thì nhai, lúc thì húp những nước súp đậm vị.
Sau một bát lại một bát, những người đàn ông khác cũng túm tụm lại đến, thiếu niên thấy vậy:
“Hảo, cùng ăn thôi.”
Bọn hắn nghe vậy vui mừng lên, bọn hắn cũng đói a, chiến đấu suốt cả đêm làm người mệt lã. Thế là bọn hắn cũng xúm quanh cái nồi thịt, cùng nhồm nhoàm ăn.
Ăn uống no nê, cũng là lúc cái nồi thịt ấy cạn đấy, ai nấy đều toả ra vẻ thoả mãn chi sắc. Lúc này, một người đàn ông cầm trong tay mấy viên ngọc màu vàng đưa đến thiếu niên:
“Vị tiểu huynh đệ này, đa tạ ngươi cứu mạng, đây là yêu đan của Hắc Lang. Ngươi đã g·iết chúng, đây là của ngươi!!”
Thiếu niên nhìn qua tay người đàn ông, thấy được mấy viên yêu đan màu vàng nhàn nhạt toả ra dao động, hắn hai mắt sáng lên, cầm lấy một viên, bỏ tọt vào trong miệng, nhai rồm rộp như nhai kẹo.
Liền, một luồng linh khí lại toả ra khắp cơ thể hắn, khiến hắn cảm thấy rất tốt, liền lấy hết mấy viên yêu đan còn lại nhét vào miệng, mặc kệ những người đàn ông xung quanh đang há hốc mồm.
Khi những sợi linh lực toả ra xung quanh cơ thể, chúng lại tiến vào trái tim, hoá thành kim vụ xung quanh nhánh cây khô kia. Sau một chốc, trên cây khô lại hiện thêm một chiếc lục diệp nữa.
“Ngươi, ngươi sao lại ăn, không sợ bạo thể mà c·hết sao?!!”
Đại Chu nói, thấy thiếu niên vẫn nằm dài, trên mặt đầy vẻ thoả mãn, nào có khó chịu bạo thể như hắn nói. Hắn đầy vẻ chấn kinh, thì thào:
“Không thể nào..không thể nào..”
Ba người còn lại cũng vô cùng kinh ngạc không thôi. Yêu đan của yêu thú, thường chứa rất nhiều linh lực của chúng tích trữ nhiều năm từ khi mới sinh. Người bình thường sẽ dùng yêu thú yêu đan luyện hoá từ từ, hoặc phối hợp với các loại dược thảo để tạo thành đan dược, có như vậy mới ôn hoà năng lượng của yêu đan.
Còn việc ăn như kẹo của thiếu niên, bọn hắn đều kh·iếp đảm, thường người ăn vào sẽ không chịu nổi mà bạo thể a, nào có thoả mãn như hắn.
Nghĩ thì nghĩ, liền lên tiếng hỏi thăm:
“Tiểu huynh đệ a, ngươi, ngươi không sao chứ??!”
“Sao là sao, ta thấy rất ngon a.”
Ngon ?? Bọn hắn đều không còn gì để nói nữa rồi, aiz, quái thai này bọn hắn đều không hiểu nổi, liền bỏ qua vấn đề này.
“Giới thiệu một chút, chúng ta là Hải Lang dong binh đoàn, ta là Đại Chu, đây là Lưu Hắc, đây là Thuỷ Mặc, còn đây là Chung Liêm.”
Người đàn ông tên Đại Chu chỉ vào từng người nói, sau đó lại nhìn thiếu niên hỏi:
“Vị tiểu huynh đệ, ngươi tên là gì??”
Thiếu niên nghe họ giới thiệu, liền gật gù, tỏ vẻ tốt, ta đã hiểu. Đến khi nghe Đại Chu hỏi tên, liền hơi ngớ người một chút, tên a, tên gì?
Thấy thiếu niên ngẩn ngơ, không nói, bọn hắn tưởng vị thiếu niên này không muốn tiết lộ danh tính, liền xấu hổ vội nói:
“Không sao, không sao, nếu ngươi không tiện nói thì cũng không sao!.”