Thần Thụ Chí Tôn

Chương 7: Thiếu Niên Bất Tử Thụ



Chương 5: Thiếu Niên Bất Tử Thụ

Ở tại nơi nào đó của Hoang Cổ Sâm Lâm, một thiếu niên dần dần mở mắt. Đôi mắt sâu thẳm như chứa đựng cả bầu trời đêm, lấp lánh những tia sáng mờ nhạt, ngỡ ngàng mà kiên định.

Hắn nằm đó, trên lớp rêu xanh ẩm ướt, cảm nhận hơi đất ẩm lạnh và không khí nặng mùi cỏ dại, như thể cả khu rừng già đã tồn tại từ vô tận, chứng kiến bao biến chuyển của đất trời.

“Ta… là ai?” Thiếu niên ấy khẽ cau mày, đôi mắt mơ hồ lướt qua tia sáng bàng hoàng.

Thế nhưng, từ trong sâu thẳm, hắn dường như cảm nhận được một cỗ khí tức kỳ dị, như giọt sương mai rơi xuống lá xanh, trong lành và nguyên sơ. Hắn chính là Bất Tử Thụ - một Thiên Mệnh Nguyên Chủng vô song, một sức mạnh bất diệt dẫu phong ba bão táp vùi dập, vẫn sừng sững trường tồn.

Tâm hắn chợt rung động khi nghĩ đến một cái tên, một hình bóng dịu dàng như ánh trăng, người đã đánh thức hắn từ cõi hư không lạnh lẽo.

Dao Hi Nguyệt – nàng ấy là ai? Vì sao nàng lại có thể đánh thức hắn ?

Ký ức về trận chiến ùa về, thiếu niên ấy chợt bừng tỉnh, từng mảnh ký ức lấp lánh như từng hạt bụi sao gom tụ, lặng lẽ trỗi dậy trong tâm trí hắn.

Hắn nhớ ra nàng – Dao Hi Nguyệt, trong giây phút sinh tử, nàng đã không màng đến nguy hiểm, chịu hai kích cực mạnh của hai tên hắc y nhân nhận trọng thương chỉ để bảo vệ hắn, bảo vệ Bất Tử Thụ trong hình hài mong manh của cây cổ thụ.

Một nỗi đau lòng và hận ý dâng trào trong lòng hắn lúc ấy, tựa như ngọn lửa thiêu đốt hết thảy, nhưng hắn bất lực, chỉ biết chứng kiến mà không thể làm gì.

Giờ đây, hắn đã thức tỉnh, nhưng bóng hình ấy, giọt máu đỏ như hoa nở dưới ánh trăng lạnh, vẫn khắc sâu vào tâm trí hắn như một khắc cốt minh thệ, không bao giờ phai nhạt. Dao Hi Nguyệt – nàng đã trả một cái giá đắt chỉ vì hắn. Hắn tự nhủ với chính mình, từ giây phút này, hắn sẽ không bao giờ để nàng chịu bất cứ thương tổn nào nữa.

“Hi Nguyệt, chờ ta..!”



“Còn mấy lão già kia.. cũng chờ nốt đi a..!”

Thiếu niên ngẫm nghĩ xong, liền đảo mắt nhìn thế giới xung quanh, những cây thụ cổ lão cao chọc trời, thảm cỏ xanh rờn dập dìu theo từng cơn gió làm người ta thấy dễ chịu.



Thiếu niên chớp đôi mắt lục bảo, nhìn lên bầu trời, bầu trời bị những tán cây che phần lớn, nhưng vẫn thấy được một màu xanh nhàn nhạt bình yên, những đám mây màu trắng ngự trị trên không trung với đủ loại dáng hình, cảm giác thật lạ lẫm.

Thiếu niên đối với thế giới rất hiếu kì, mọi thứ đối với hắn đều rất mới mẻ. Duy nhất một điều, hắn có thể cảm ứng được dược thảo trong vòng vài dặm, còn cách quá xa thì hắn không rõ.

“Ừm, xung quanh chỉ là cỏ dại với một vài loại cây gỗ lâu năm mà thôi.”

Sau khi nhìn xung quanh, thiếu niên liền kết luận, hắn cảm nhận được linh khí nơi này dồi dào, nhưng ở gần hắn không phát hiện loại dược thảo nào.

Dược thảo khác với loại cây cỏ bình thường khác, là những loại cây cỏ có ẩn chứa linh khí, chứa vô số tác dụng tuỳ thuộc vào loại, vào niên cũng như nơi sinh trưởng của chúng. Dược thảo chính là nguyên liệu thiết yếu trong luyện đan dược.

Thiếu niên sau khi ngồi một hồi lâu, hít thở đều làm cho cơ thể sảng khoái liền đứng lên, chạy xung quanh như để thích ứng cơ thể này. Sau một hồi lâu, hắn mệt mỏi lại nằm ngả người xuống, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Sột soạt.

Âm thanh dao động của cây cỏ đến từ một nơi nào đó khiến thiếu niên đang nhắm mắt nghỉ ngơi liền bừng tỉnh dậy. Hắn liền liếc nhìn về hướng phát ra âm thanh, thì ra là một con thỏ rừng nhỏ màu nâu, đang kiếm ăn. Thiếu niên đứng dậy đi về phía con thỏ, con thỏ chợt nhận ra điều gì, liền bỏ chạy. Thiếu niên thấy vậy liền rượt theo, hắn không hiểu sao con thỏ lại chạy, hắn có làm gì đâu a.

Đuổi một hồi, xuyên qua bao nhiêu tán cây, thiếu niên mất dấu con thỏ, thầm mắng phiền muộn không thôi:



“Con thỏ này ăn gì mà chạy nhanh thế!!”

Khi hắn từ bỏ đuổi theo con thỏ, liền ngửi ra mùi huyết tinh quanh đây, hắn kinh nghi, liền theo hướng phát ra mùi máu đó mà đi đến.

Sau khi bước khoảng chục cái bụi rậm, đập vào mắt thiếu niên là một rừng huyết tinh với chất đầy xác người, thây nằm lẫn lộn, máu tươi tuôn như thác, số lượng có phải tới vài chục người.

Một nửa mang áo giáp màu đồng, nằm lẫn lộn với nửa còn lại mang áo giáp màu đen. Trong số đó, có hai thân ảnh mặc đồ hoa phục lộng lẫy, trang sức phải nói là khắp người, chỉ tiếc là một thân ảnh bị xuyên thủng lồng ngực, một thân ảnh thì không còn đầu nữa.

Nhìn thấy cảnh huyết tinh này, thiếu niên nhíu mày một cái, rõ ràng hắn rất không thích cái quang cảnh này.

Có lẽ bọn họ mới đánh nhau, lưỡng bại câu thương xong.



Thiếu niên bước đến bên cạnh họ, quan sát phục trang của hai thân ảnh, thấy nó có vẻ đẹp mắt, liền nhìn lại trên thân mình không một mảnh vải che thân, hắn muốn mặc những phục trang này.

Chợt hắn để ý, trên hai tay của hai tên này đều có đeo một chiếc nhẫn, màu đen tuyền, hình dáng không khác nhau lắm là bao. Hắn liền tò mò, tháo hai chiếc nhẫn xuống, sau đó lắc lắc như hài tử đùa nghịch với đồ chơi của mình.

Chợt một đống đồ vật rơi xuống dưới đất làm cho thiếu niên giật nảy mình. Hắn nhìn đống đồ đó, có phục trang, có những viên đá màu lam toả ra dao động nhè nhẹ, có vài quyển sách, cùng thêm chục hạt châu tròn tròn màu cam, toả ra hương thơm khiến thiếu niên thích thú.



Thấy vậy, hắn liền mang vào những phục trang này, tay đeo hai chiếc nhẫn, nhìn những viên châu màu cam nhàn nhạt, hắn liền nuốt xuống.

Một cỗ dược lực toả ra khắp cơ thể hắn sau khi nuốt xuống viên châu, làm hắn vô cùng dễ chịu, hắn cảm thấy cơn đói mấy hôm nay được lắng xuống, hắn bớt đi cảm giác uể oải rất nhiều.

Xong, hắn nhìn vào hai quyển sách, trên đó lần lượt ghi < Liệt Diễm Quyết > và < Bách Mộc Quyết >. Hắn giở từng quyển ra, đọc những ký tự trong đó, nhưng thấy chẳng có tác dụng gì, nên liền vứt qua một bên.

Sau đó, hắn liền nhìn vào đống đá màu xanh đang toả ra dao động nhè nhẹ. Hắn cầm lên, thấy tay mình man mát, hắn tò mò, liệu cái này có ăn được giống như những viên châu kia không, liền ngả mồm ra đưa một viên đá màu xanh kia vào bụng.

Bỗng nhiên, hắn cảm thấy cơ thể mình trở nên khoẻ hơn rất nhiều, vô cùng thư thái, trên người toả ra dao động nhè nhẹ, tuy cảm giác không bằng viên châu kia, nhưng hai mắt hắn lại sáng lên.

Không bằng cũng được a, dù sao viên châu cam kia quá ít, nhưng đá lam này lại rất nhiều, đếm đếm cũng khoảng một trăm viên.

Chợt, mũi của thiếu niên rung động, nháy nháy mấy phát, hắn, ngửi thấy mùi của dược thảo.

Hắn liền xoay người quan sát xung quanh, phát hiện một cây cỏ ba lá màu vàng, nằm dưới một tán gốc cây.

Vị trí cũng không quá xa nơi này, hắn phốc một cái, liền nhảy đến vị trí của cây cỏ kia, ngắt nó xuống, liền đưa vào miệng ăn. Hắn cảm thấy, cái này nhất định rất ngon.

Quả nhiên, sau khi ăn vào, một cỗ dược liệu kinh hãn từ cỏ ba lá toả ra khắp cơ thể, khiến hắn sung sướng không thôi.

Từng sợi linh lực bàng bạc căng tràn đến từng tế bào trong cơ thể, sau đó hội tụ ở trái tim màu lục của hắn, trong đó, có một nhánh cây thảo nho nhỏ, trơ trụi nhìn giống như nhánh cành khô đang cắm xuống đất.

Những sợi linh lực khi tiến vào trái tim của hắn, liền tụ xung quanh nhánh cây thảo, tạo thành một tầng lục vụ xung quanh. Trong chốc lát, lục vụ tán đi, hình thành trên nhánh cây thảo ấy ba chiếc lá màu lục mơn mởn, toả ra nồng đậm sinh cơ.

Khi ba chiếc lá ấy được hình thành, thiếu niên cảm giác cơ thể mình trở nên rất sảng khoái, có cảm giác vô cùng mạnh mẽ mà trước đây chưa từng có. Hắn vung tay một cái, liền có thể lay động cả những cây cỏ cách xa hắn cả thước. Hắn thấy rất ngạc nhiên, không hiểu vì sao lại làm được như vậy. Nhưng nghĩ mãi không ra, nên liền quăng vấn đề này ra sau đầu, sau đó tiến đến lại gần đống đá lam kia, nuốt hết một trăm viên đá lam đó.

Những viên đá lam sau khi hắn nuốt xong, liền hoá thành những sợi bàng bạc linh khí, lại tản mác toàn cơ thể rồi lại hội tụ tại trái tim, hình thành lục vụ trên nhánh cây thảo đó, lục vụ tản đi, hiển hiện trên đó thêm một chiếc lá màu lục như ba chiếc lá trước.

Thiếu niên nhìn nhìn hai quyển pháp quyết, không hiểu gì nên nhét tạm vào trong ngực, rời đi chỗ này. Thiếu niên nhìn nhìn hai quyển sách, không hiểu gì nên nhét tạm vào trong ngực, rời đi chỗ này.