Thiếu niên lạc vào trong giấc mộng, linh hồn hắn trôi dạt qua những làn sóng mờ ảo, như một cơn gió nhẹ.
Khi hắn mở mắt ra, hắn nhận ra mình đang ở một nơi như bồng lai tiên cảnh, ánh sáng rực rỡ tỏa ra từ những đám mây trắng bay lơ lửng, và không khí trong lành mang theo hương vị ngọt ngào.
Xung quanh là những ngọn núi cao vời vợi, đỉnh núi được bao phủ bởi tuyết trắng, cùng những thác nước lấp lánh chảy xuống từ những vách đá. Những hoa cỏ kỳ diệu nở rộ khắp nơi, tạo nên một bức tranh sống động đầy màu sắc.
Trước mắt hắn là sáu thân ảnh lão già mặc áo màu sắc khác nhau, mỗi người đều toát lên một vẻ hiền từ và uy nghiêm.
Các lão giả đứng thành vòng tròn, ánh sáng từ những dược thảo kỳ dị phản chiếu trên gương mặt họ, tạo nên một khung cảnh huyền ảo.
Mỗi người trong số họ đều mang theo một khí chất đặc biệt, như thể đang nắm giữ những bí mật vĩ đại về thế giới này.
Một lão già thân mặc ngân y, luồn hai ống tay vào nhau lên tiếng:
”Đến rồi sao..!”
Nói xong, lão già liền thở dài, liếc nhìn về một cây cổ thụ rất to lớn, tán cây sum suê mang vô tận sinh cơ:
”Bất Tử a Bất Tử, chúng ta vốn đã bị những người ngoài kia ngấp nghé từ lâu, ở đây đáng lý rất an toàn nhưng đáng tiếc không né được bọn hắn..”
Nói xong, lão thở dài một hơi:
“Aiz, sao ngươi lại không tỉnh giấc a, nếu ngươi tỉnh giấc thì chúng ta có thể tập hợp đủ thần thụ để mở ra bí mật của thế giới này. Đáng tiếc, tất cả trừ ngươi đều thức tỉnh thụ tâm, riêng ngươi vẫn còn ngủ say!”
Nói xong, lão già áo ngân lam nhìn qua một lão già khác mặc áo trắng, thêu dệt những đám mây mờ ảo:
“Huyễn Thiên Cơ, ngươi tính thế nào?”
Lão già bạch y trầm ngâm, liếc nhìn xung quanh, rồi lại nhìn lên cây cổ thụ, sau đó quay qua đáp lão già ngân y:
“Thiên mệnh lạc, dị mệnh hiển…”
Một lão già khác, mặc thải y lên tiếng:
“Bất Tử rõ ràng là một loại biến dị thiên mệnh nguyên chủng, hắn không thể thức tỉnh thụ tâm như chúng ta, hắn cần một thứ gì đó để thức tỉnh.”
“Huyễn Thiên Cơ, ngươi có tính ra được không..?!”
Nhưng lão già bạch y lắc đầu, dù hắn có cố gắng thế nào cũng không thể tính được cách thức thức tỉnh thụ tâm của Bất Tử Thụ.
Dứt lời, lão trầm ngâm một chút lại nói tiếp:
“Chỉ biết hắn là một biến dị, biến dị của hắn có thể dung hợp sức mạnh chúng ta, đến khi hắn thức tỉnh, nhất định sẽ là tuyệt thế cường giả, không còn kẻ nào có thể tuỳ ý ức h·iếp chúng ta. Đáng tiếc, hắn không tỉnh…”
Một lão già khác mặc hoàng y nghe thấy, liền đạm mạc lên tiếng:
“Nam mô… dù bần đạo không thích đánh nhau.. nhưng sao không đại chiến một trận.. Bần đạo từ khi thức tỉnh chưa ngán ai bao giờ..!”
Dứt lời, y phục của hắn trở thành một màu hắc y huyền bí, khí tức của hắn cũng âm lệ hơn, ma mị hơn.
Một lão già mặc thanh y chen vào:
“Được rồi.. Nếu như chỉ có vài chục.. đánh một trận thì không có vấn đề!”
“Nhưng bọn hắn tới mấy trăm cường giả.. hơn nữa còn không bị áp chế của Thiên Đạo..”
Bọn hắn lập tức trầm mặc, vì lý ấy mà bọn hắn vẫn phải đứng đây xoắn xuýt, mặc bên ngoài kết giới vẫn vang lên từng t·iếng n·ổ ầm trời..
Nhưng bọn hắn không biết, thiếu niên lúc này vô cùng kinh ngạc, vì những lão già này đều nhìn về phía hắn mà nói, hắn lại nhìn xung quanh, rồi nhìn về thân thể của mình, rõ ràng hắn chính là cái cổ thụ lục quang mà những lão già này nói tới.
Lão già áo ngân y nghe thấy lão già thanh y và lão già hắc hoàng y đối đáp, liên tục thở dài không thôi:
“Đúng vậy, nếu có phần thắng thì đã đánh một trận rồi..”
Rầm rầm rầm..
Kết giới bao phủ vùng không gian này đang chịu tải trọng quá lớn, sắp không giữ nổi nữa rồi. Dĩ nhiên, những kẻ công phá có lực lượng vô cùng cường hãn, kết giới vô tận thời gian đứng sừng sững, giờ đây lại gần bị nứt vỡ ra.
Một khi nứt ra, kết giới này sẽ sụp đổ, những cường giả sẽ đổ bộ vào đây, bắt đi những thiên mệnh nguyên chủng này.
Lão già ngân y nhìn thấy cảnh tượng này, liên tục thở dài không thôi, nhìn về phía thiếu niên:
“Tinh Vũ rời đi phương nào không biết nữa.. lão ta rời đi để tìm kiếm huyền cơ, đến nay vẫn chưa thấy tin tức gì. Cho nên Bất Tử, chỉ còn ngươi là hi vọng của chúng ta a!”
Lão già lam y yên lặng nhất, lúc này mới lên tiếng:
“Huyễn Thiên Cơ, ngươi có biết Tinh Vũ đi nơi nào không..?!”
Lão già bạch y lắc đầu:
“Ta không tính được.. có thể hắn đã không còn ở thế giới này rồi..!”
Hít…
Mấy lão già nghe vậy liền giật mình:
“Như vậy là sao, Huyễn Thiên Cơ?”
“Ta làm sao biết được, nếu biết thì đã đi tìm rồi..!”
Lão già ngân y vuốt chòm râu dài, trầm ngâm:
“Vốn có Tinh Vũ, thì phần thắng còn tăng thêm một chút, dù sao một mình hắn cũng địch lại cả trăm tên ngoài kia..!”
“Đáng tiếc.. mọi chuyện xảy ra quá đúng lúc.. như Thiên Mệnh vậy..”
Lão già bạch y gật gật: “Đúng, giống như là Thiên Mệnh vậy..!”
Lão già ngân y liếc năm lão già còn lại:
“Không còn nhiều thời gian nữa, bây giờ ta sẽ sử dụng thiên phú bản mệnh của ta, đánh các ngươi rơi vào luân hồi. Các ngươi sẽ biến thành các hạt giống rơi xuống bất cứ đâu trong thế giới này. Yên tâm thôi, hạt giống các ngươi rơi xuống, chẳng ai biết chúng ta là Thiên Mệnh Nguyên Chủng cả..”
Lão già lam y cất tiếng:
“Như vậy vẫn còn rủi ro quá lớn.. nếu Bất Tử vĩnh viễn không tỉnh lại thì sao?! Hay để ta?”
Nhưng lão già ngân y lắc đầu:
“Chỉ có đẩy chúng ta vào luân hồi, như vậy mới có thể che giấu khí tức của chúng ta khỏi cảm ứng của bọn hắn..!”
Lão già ngân y lại nhìn về thiếu niên:
“Bất Tử, giờ chúng ta sẽ đánh ngươi và chúng ta vào luôn hồi, hi vọng ngươi sẽ thức tỉnh được thụ tâm, đến lúc đó đi tìm đến chúng ta. Chỉ cần chúng ta cùng một giới diện, ngươi có thể cảm thấy được sự hiện diện của chúng ta.”
Dứt lời, lão phất phất tay, các lão già còn lại nhìn nhau đồng ý gật gật đầu, cùng nhau vung tay truyền linh lực vào thiếu niên.
Sau đó, lão già ngân y hét lớn một tiếng, hai tay làm một động tác gì đó, thương khung xuất hiện một cánh cổng không gian, nó không vặn vẹo, nó rất ôn hoà, giống như ánh sáng khai mở tương lai.
Lão già vung tay, thu hết các loại dược thảo trong vườn, đưa tất cả vào trong người thiếu niên, sau đó đánh lần lượt các đạo quang mang vào các lão già khác và người thanh niên.
“Đi thôi, hi vọng chúng ta sớm ngày tái ngộ..!”
Sau đó, tất cả đều bị hút vào trong cánh cổng không gian ấy, nơi đây không còn tồn tại cái gì khác nữa.
Mọi hành động vừa xong, chỉ sau nửa khắc, kết giới bao phủ vùng thiên địa này vỡ nát, từng thân ảnh cường giả lao vào như kiến vỡ tổ.
Những cường giả đó, kích động, cười ha hả:
“Haha, nhanh, bắt lấy những Thiên Mệnh Nguyên Chủng cùng với những thiên địa dược thảo quý hiếm kia mau, cơ hội phát tài đã đến.”
Nghĩ đến khung cảnh luyện hoá những Thiên Mệnh Nguyên Chủng mang sức mạnh thần bí khó lường, những cường giả kích động đến mặt đỏ chót.
Chỉ cần nắm giữ những sức mạnh này, thế gian có ai còn có thể ngăn cản bước chân của bọn hắn, nghênh ngang mà bước không cần nhìn sắc mặt ai. Hơn nữa, tương lai còn có thể đạt đến cảnh giới kia, ai lại k·hông k·ích động, ai lại không hào hứng.
Nhưng sau khi vừa tiến vào, những cường giả thả thần thức bao phủ xung quanh, liền phát hiện, mảnh thiên địa này ngoại trừ linh khí dồi dào, ngoài ra không phát hiện bất kỳ một loại dược thảo nào huống hồ nói đến là Thiên Mệnh Nguyên Chủng.
Bọn hắn chợt đứng hình, ngừng lại trong chốc lát vì sững sờ, một tên cường giả trong đó quát lớn:
“Khốn kiếp, Thiên Mệnh Nguyên Chủng đâu, thiên địa dược thảo của ta đâu, chúng nó đâu??!!”
Nói xong, hắn liền tức giận, vung tay tụ lực định phá hỏng vùng thiên địa khí, hắn đã nộ khí xung thiên lắm rồi. Vất vả để phá kết giới khó nhằn kia, giờ lại không được đến một cọng lông, hỏi thử sao không điên tiết lên.
Tụ chưởng vừa ra, lại bị một tên cường giả là một lão nhân áo đỏ nhìn rất hiền từ khác đánh nát.
Tên cường giả kia đang phát điên, tụ chưởng vừa ra lại b·ị đ·ánh nát, lập tức chỉ thẳng vào lão nhân áo đỏ, trầm giọng quát:
“Ma Đạo Tử, sao ngươi lại ngăn cản bổn Đế, ngươi muốn đối nghịch với ta sao??!!”
Ma Đạo Tử không thèm để ý, lạnh nhạt nói:
“Chiến Thiên Minh, bớt điên cuồng đi, người khác sợ ngươi, ta không sợ ngươi! Ngươi tức giận, chúng ta chẳng lẽ không?! Nhưng ngươi lại phá huỷ đi mảnh thiên địa chứa đầy linh khí này, ngươi là công địch của mọi người!”
Lời vừa nói xong, các cường giả đều nhìn về Chiến Thiên Minh với ánh mắt bất thiện, rõ ràng là tán đồng với ý kiến của lão già Ma Đạo Tử.
Chiến Thiên Minh cũng nhận ra vừa rồi hành động có chút xúc động, hiển nhiên hắn nhận thức được, mảnh thiên địa này linh khí vô cùng nồng đậm, hơn rất nhiều so với sử dụng tụ linh trận ở các tông môn. Nếu tu luyện ở đây quả là làm ít hưởng nhiều. Hắn vừa nãy xúc động tích tụ chưởng lực, với thực lực của hắn dĩ nhiên có thể dễ dàng đánh nổ mảnh thiên địa này, nhưng đến khi đó hắn sẽ thành công địch của mọi người.
Thấy Chiến Thiên Minh âm trầm không nói gì, Ma Đạo Tử mặt không biểu lộ nhưng trong lòng ầm thầm sảng khoái, haha, đối nghịch lâu như vậy mới thấy tên này chịu một chút thiệt thòi.
Không qua bao lâu, Ma Đạo Tử nhìn cường giả toàn trường, nói:
“Chư vị, Thiên Mệnh Nguyên Chủng sự tình, chúng ta đều muốn truy tìm, nhưng đã mất bao lâu thời gian mới tìm đến được nơi này, lại không có gì, không biết bao lâu mới tìm được chúng, nên không cần thiết vội vàng như thế. Giờ chúng ta nên bàn, mảnh thiên địa này thuộc về ai?!”
Chúng cường giả nghe xong đều nhao nhao bàn luận, hiển nhiên không ai muốn chia mảnh thiên địa này cho bất cứ người nào.
Ma Đạo Tử thấy các chư cường giả đều xôn xao, liền lên tiếng:
“Chư vị, ai cũng muốn tranh giành mảnh thiên địa này, nhưng lại không có cách phân chia. Ta đề nghị, tại nơi này, mỗi trăm năm tổ chức một đại hội võ thuật, cho các hậu bối vào tiến hành tỉ thí, về luật lệ có thể bàn bạc sau. Chư vị ý kiến thế nào?!”
Nghe Ma Đạo Tử nói, tất cả cường giả trầm ngâm suy nghĩ, sau đó đều lên tiếng.
”Ta đồng ý.”
“Ta nhất trí ý kiến của Ma đạo hữu.”
“Ta không có ý kiến.”
Các cường giả đều bày tỏ ý kiến của mình, hầu hết đều đồng ý với ý kiến của Ma Đạo Tử. Ngay cả Chiến Thiên Minh hay đối lập với lão, cũng không ý kiến, hiển nhiên là ngầm chấp nhận ý kiến của lão.
Ma Đạo Tử thấy vậy liền nói:
“Vậy tốt, quy định sẽ bàn bạc sau, giờ chúng ta hãy truy tìm Thiên Mệnh Nguyên Chủng, bắt bọn chúng lại.”
Nói xong lão liền rời đi, chúng cường giả cũng tản ra, tất cả đều muốn tìm đến các loại thiên mệnh nguyên chủng, có lẽ có mục đích khác nhau, nhưng đều muốn tìm đến.
Mảnh thiên địa này lại rơi vào trầm mặc, không khí xung quanh như thiếu đi sức sống, dù cho linh khí vẫn rất dồi dào, nhưng thiếu mất gì đó khiến nơi này quang mang ảm đạm.