Ngôi làng của Mộng Linh Nhi không xa chỗ của bọn hắn lắm. Đi chừng hai canh giờ liền đã đến.
Bên ngoài ngôi làng, Mộc Chiến ngắm nhìn phong cảnh chung quanh. Ngôi làng nằm ẩn mình giữa hai ngọn núi lớn, sau lưng ngôi làng còn có một cái thác nước siêu to khổng lồ đang trút nước ầm ầm xuống. Cây cối chập chùng, rải đều khắp toàn bộ khu vực của ngôi làng.
Hoà mình cùng với những bãi cỏ xanh mát, là những ngôi nhà màu đất đầy vẻ bình dị, xếp san sát nhau.
Chính giữa, có một ngôi nhà to nhất, dù thế, nó cũng không thể hiện quá mức trang trọng, chỉ là nhìn có vẻ khá khẩm hơn một chút mà thôi.
Mộc Chiến được Mộng Linh Nhi dẫn vào làng. Trên đường đi, hắn cũng nghe được Mộng Linh Nhi giới thiệu về ngôi làng cho nghe.
Nàng kể, từ bé đã được người làng nhận nuôi ở đây, nhưng nghĩa phụ và nghĩa mẫu đều đã q·ua đ·ời.
Trong làng, hầu hết mọi người làm nghề nông, trồng hoa màu, bên cạnh còn nuôi các loại gia súc, gia cầm.
Trong làng, cũng có những tráng sĩ, họ làm nhiệm vụ bảo vệ mọi người.
Những tráng sĩ này thường ra ngoài để đánh nhau với một số loại yêu thú cấp thấp, mang thịt, gân, xương về để đãi tiệc, chế tạo v·ũ k·hí cũng như những đồ dùng cần thiết khác.
Thỉnh thoảng, họ còn lên núi để tìm kiếm những dược thảo, đem về làng chữa trị cho những người bệnh ốm yếu.
Mộc Chiến nghe lấy càng thấy tấm tắc. Quả là một ngôi làng đoàn kết a.
Nói xong, hắn thắc mắc hỏi Mộng Linh Nhi, mới biết, hoá ra nàng phải đi lên núi kiếm dược thảo để trị bệnh cho dân làng, vì những tráng sĩ kia vì bảo vệ làng mà đánh nhau với ba cái tên ác bá kia, khiến họ b·ị t·hương vong nặng nề.
Không chỉ riêng Mộng Linh Nhi, mà cũng có rất nhiều người đi tìm kiếm dược thảo, chỉ là nàng may mắn kiếm được đủ số lượng.
Cũng phải, dù là dược thảo cấp thấp, nhưng cũng không phải là cỏ dại mà muốn tìm đâu thì tìm.
Nói thì nhiều, chứ thật ra có ba cây dược thảo thôi, nhưng cũng đủ cho khoảng mười phàm nhân sử dụng rồi.
Mộc Chiến liếc mắt, phát hiện đó là ba cây liễu nhỏ nhắn, dài khoảng chừng một gang tay.
Ngửi ngửi một chút, hắn thấy một mùi hương rất nhạt, không bằng một phần mười Lam Ly Hoa mà hắn nhặt được. Còn Tam Diệp Hoàng Kim Thảo thì không cần phải so sánh, quá chênh lệch.
Nói chuyện hồi lâu khiến quan hệ giữa hai người thân thiết hơn một chút. Mộng Linh Nhi vui vẻ cười khúc khích, thỉnh thoảng còn lấy tay che miệng e lệ mà cười, bộ dáng phi thường đáng yêu.
Đi đến cổng làng, có hai thanh niên đứng gác cổng, dáng vẻ cao lớn, cơ bắp nổi to cuồn cuộn. Tuy nhiên trên thân lại chứa nhiều vết bầm tím, băng bó khắp người nhưng vẫn không che hết được những v·ết t·hương kia. Gương mặt thì sưng húp cả lên.
Hai người đang canh gác, phát hiện hai thân ảnh liền hét toáng lên:
“Ai đến?!”
Mộng Linh Nhi liền láu lỉnh đáp lại:
“Tôn ca, Dụ ca, là ta!”
Hai người Tôn ca, Dụ ca nghe tiếng là Mộng Linh Nhi nên mới nhẹ nhõm một tiếng. Hiện giờ trong làng thập phần bất ổn, hầu hết tráng sĩ đều b·ị t·hương nặng. Như hai người bọn họ là một trong số ít người có thể gắng gượng để tuần tra canh gác bảo vệ làng.
Tôn ca, Dụ ca nhìn về phía Mộng Linh Nhi, phát hiện bên cạnh có một thiếu niên cao ráo, vóc người chuẩn chỉnh, tóc đen xoã bay, đôi mắt thâm thuý như nhìn thấu lòng người, liền vội hỏi:
“Tiểu Linh Nhi, đó là ai vậy?”
“Tôn ca, Dụ ca, đó là bằng hữu của muội, tên huynh ấy là Mộc Chiến!”
“Bằng hữu??”
Bọn hắn cảm thấy kì quái, Mộng Linh Nhi thường ngày cũng ở trong làng làm này làm kia, ít đi ra ngoài làng, sao lần này trở về lại đem theo một bằng hữu về.
Như hiểu được nghi vấn của hai người họ, Mộng Linh Nhi vội vàng kể về cuộc gặp gỡ giữa nàng với Mộc Chiến, xong liền thủ thỉ:
“Hai người không biết đó, Mộc Chiến ca rất lợi hại, huynh ấy là người g·iết ba người ác bá bắt nạt làng mình mấy ngày trước đấy!!”
“Hả, muội nói gì, là hắn g·iết?!?”
Tôn ca giật mình hét lớn, hắn biết ba tên kia mạnh đến kinh khủng. Ba người bọn hắn, chỉ đứng yên mà đáng trọng thương hơn vài chục tráng sĩ trong làng, đến bọn hắn cũng thương đến bầm dập.
Biết người đến rất mạnh, hai người bọn hắn liền đến chắp tay:
“Xin chào vị huynh đệ này, đa tạ ngươi đã báo thù giúp làng chúng ta, mời theo chúng ta đi gặp trưởng làng để có thể báo đáp ngươi!”
“Không cần khách khí, cũng là bọn hắn muốn c·ướp đồ của ta, nên ta chỉ phòng vệ mà thôi.”
“Hảo, hảo.”
2 người hắn cười lớn, liền dẫn Mộc Chiến và Mộng Linh Nhi đi đến ngôi nhà to nhất, đó là ngôi nhà của trưởng làng.
“Trưởng làng, chúng ta đưa ân công đến gặp ngài, ân công là người đã g·iết ba tên ác bá kia, nhất định phải hảo hảo chiêu đãi hắn!”
Nói xong, hai bọn hắn cáo từ rời đi trở lại hướng cổng làng để tiếp tục nhiệm vụ. Cánh cửa ngôi nhà lớn mở ra, một ông lão chống gậy xuất hiện. Gương mặt hiền từ, râu tóc bạc phơ, da nhăm nhúm lại, dáng người hơi còng xuống, bước chậm rãi về phía Mộc Chiến và Mộng Linh Nhi.
Thấy Mộc Chiến, trưởng làng cảm kích lên tiếng:
“Ta là Thạch Cửu, đa tạ ân công đã giúp làng chúng ta diệt trừ ba tên ác bá. Bọn hắn quả thật là một lũ hút máu người. Thường nửa năm đám người đó mới thu thuế một lần, vừa mới tháng trước thu thuế xong, thế nhưng ba tên kia lại muốn húp thêm chút canh đào luôn cả phần chúng ta định nộp cho đợt nửa năm sau!!”
“Bọn hắn càng đe doạ sẽ g·iết sạch nếu không đưa, các tráng sĩ liền tức giận cùng đánh g·iết tới bọn hắn. Nhưng bọn hắn quá mạnh, những tráng sĩ dù có phối hợp như thế nào đều không thể đánh lại.”
“Nhìn dáng vẻ của bọn hắn khi rời đi, Thạch Cửu ta liền biết, không bao lâu nữa chúng lại đến c·ướp b·óc. Nhưng lần này bị chúng lấy đi gần hết, lần sau lại đến, chắc e rằng…”
Thở dài một hơi, lại nói tiếp:
“Do đó, để tạ ơn ân công, làng chúng ta dù không còn gì đáng quý, nhưng bữa tiệc vẫn luôn là có thể. Kính mong ân công sẽ dự tiệc.”
Mộc Chiến nghe lão Thạch Cửu nói một hồi dài, hiển nhiên lão đầu này đã bận tâm rất nhiều về ba tên kia.
“Trưởng làng đừng gọi ta ân công này, ân công nọ. Vốn bọn hắn muốn c·ướp c·ủa ta nên ta chỉ phòng vệ thôi. Ta và Linh Nhi muội muội gần ngang tuổi nhau, ngài cứ đối với ta như với Linh Nhi muội muội là được.”
“Hảo, hảo hài tử, vậy ngươi tối nay hãy đến nhà ta, cùng cả làng chiêu đãi một phen, không say không về.”
Thạch Cửu nghe thế liền bất ngờ một phen, cứ tưởng thiếu niên này sẽ ra vẻ oai vệ gì gì đó một chút, không nghĩ lại lễ nghĩa có thừa như thế, liền vui mừng ra mặt, nhưng trong mắt lại loé lên một tia phức tạp cùng ưu sầu một chút rồi liền biến mất đi.