Nói xong với Mộc Chiến, Thạch Cửu liền đưa mắt sang Mộng Linh Nhi:
“Hài tử, ngươi đưa Mộc Chiến về là đại phúc của làng ta, tối nay hãy đến cùng vui với làng.”
“Vâng, trưởng làng gia gia!”
Mộng Linh Nhi đáp, sau đó len lén liếc mắt với Mộc Chiến, thủ thỉ trong giọng:
“Không say không về!”
Mộc Chiến lắc đầu cười khổ, hắn bản thần là thần thụ, gió động mây bay một cái liền biết. Mộng Linh Nhi tưởng hắn không biết nhưng nào ngờ lại nghe rất rõ. Nha đầu này, có máu đấy. Ha ha!
Chào hỏi xong, Mộc Chiến định rời đi, liền nghe Thạch Cửu lại nói:
“Ồ hài tử, ngươi lấy được tận ba cây dược thảo sao. Hảo, lại là Thanh Diệu Liễu. Với ba cành liễu trong tay ngươi, đủ để lành lại v·ết t·hương của mọi người rồi. Dùng tiết kiệm chút cũng được, không thể lành lặn hoàn toàn nhưng không đến nổi nằm một chỗ như bây giờ.”
“Vâng, trưởng làng gia gia, vậy ta sẽ đi lấy một chậu nước để hoà các cây dược thảo này.”
Nói xong, Mộng Linh Nhi liền rời đi, Mộc Chiến thấy vậy liền cáo từ đi theo nàng. Dĩ nhiên phải theo, hắn có quen gì trong làng đâu, biết đi đâu bây giờ.
Mộng Linh Nhi thấy Mộc Chiến đuổi theo, khúc khích cười nói:
“Hì hì, xin lỗi ca, đợi lát nữa ta mang thuốc đến cho các tráng sĩ, ta sẽ đưa ca đi dạo quanh làng.”
“Được.”
Mộc Chiến đồng ý đáp. Sau đó, hai người liền đi về phía sau làng, nơi có con thác hùng vĩ đổ rầm rầm xuống.
Khi đến gần con thác, Mộc Chiến cảm thán một tiếng. Đỉnh núi cao chót vót chọc thủng trời xanh, cây cối xung quanh mọc um tùm san sát nhau. Vắt giữa hai đỉnh núi là một thác nước màu trắng xoá, đổ ầm ầm xuống một cái hồ nước rộng chục trượng tạo thành một làn khói mờ mờ ảo ảo.
Hai người đi đến bên cạnh bờ hồ, Mộng Linh Nhi từ đâu vác đến một cái bồn chứa, nàng bắt đầu múc nước vào.
Sau khi múc đầy nước, nàng liền cho ba cây dược thảo vào trong, sau đó đốt củi lên, ý định đun nóng cái bồn này để hoà tan dược hiệu của dược thảo.
Nào ngờ, vì để tiết kiệm dược thảo nên nàng múc một cái bồn hơi lớn, khiến nó hơi nặng làm nàng không thể nhấc lên nổi.
Càng cố gắng nhấc lên khiến mặt nàng đỏ gay lên, vô cùng kiều diễm. Mộc Chiến đứng bên cạnh thấy vậy, liền cười ha ha, sau đó tiến đến nâng hộ nàng.
Với khí lực của hắn hiện tại, đừng nói một cái bồn như này, mười cái hắn đều có thể nâng dễ dàng.
Mộng Linh Nhi thấy vậy liền che mặt cười khúc khích: “Vẫn là ca tốt!”
Hai người vừa hàn huyên, vừa quan sát ba cây dược thảo trong bồn. Tuy nhiên, chỉ là Mộng Linh Nhi chăm chú thôi, còn Mộc Chiến từ khi đến khu thác nước này, hắn cảm nhận được một luồng khí lúc nóng bức, lúc ôn hoà, thao thúc hắn tìm đến.
Hắn không biết luồng khí đó đến từ đâu, chỉ cảm thấy mơ mơ hồ hồ sau đám sương trắng ấy.
Hắn hỏi Mộng Linh Nhi rằng nàng có cảm nhận được gì hay không, nàng nói không cảm thấy được gì. Nhưng lại kể:
“Ca biết không, thác nước này là nguồn sinh hoạt chính của mọi người trong dân làng. Tuy nhiên, có điều kỳ lạ là trong một năm thì tất cả những người lớn tuổi trong làng, cũng như trưởng làng gia gia đã căn dặn kĩ càng là chỉ được múc nước sử dụng vào đầu năm.”
“Nước này khi mọi người sử dụng để sinh hoạt, cảm thấy cơ thể khoẻ mạnh hẳn lên, thậm chí còn có một chút chữa thương nữa!”
“Thường đau ốm nhẹ liền chỉ cần múc một chút nước uống vào là khỏi, rất thần kỳ. Vốn các tráng sĩ cũng vì thế mới dám liều mạng với bọn ác bá, nào ngờ thương thế họ nặng lắm, chỉ vừa kịp kéo họ từ cửa tử trở về, không thể lành lặn như ban đầu được.”
Nói xong, nàng liền ngập ngừng liếc mắt đảo quanh, xác nhận không có ai rồi thì thầm với Mộc Chiến:
“Đã từng có người trong làng không nghe lời của trưởng làng gia gia, sử dụng nước vào cuối năm, vừa đụng vào nước khiến họ lập tức c·hết đi. Nhưng họ c·hết không giống bình thường, giống như bị cái gì đó rút khô đi, nhìn giống xác sống vậy đó!”
Mộc Chiến nghe thế ngạc nhiên, không nghĩ thác nước này lại có cố sự như thế. Hắn nghĩ nghĩ liền tò mò, hỏi nàng có biết tại sao lại như thế không.
Mộng Linh Nhi lắc lắc cái đầu nhỏ, những việc này cả những người lớn cũng không hề hiểu, sao nàng có thể chứ.
Không được thoả mãn trả lời, vẫn không kìm được sự tò mò trong Mộc Chiến. Hắn liền bước đến bên cạnh hồ, nhúng một tay vào thử xem.
Khi hắn nhúng tay vào, hắn liền cảm thấy một cỗ khí tức như quen như lạ, nhàn nhạt sinh lực truyền vào tay hắn, lúc thì nong nóng, lúc thì mát mẻ.
Mộc Chiến cảm thấy rất quái, khi hắn đưa tay vào nước, hắn liền cảm nhận rõ có một luồng khí như nóng như lạnh sâu bên trong lớp sương mờ dưới thác kia, nhưng cũng không có cố gắng nhìn kĩ thì cũng không phát hiện được gì.
“Linh Nhi muội muội, muội có biết đằng sau lớp sương đó có cái gì không?”
Mộc Chiến chỉ chỉ vào lớp sương mờ hỏi Mộng Linh Nhi.
“Không a! Sức nước thác nước rất mạnh, ngay cả những tráng sĩ cũng không thể bước vào, làm sao muội có thể đi vào được chứ.”
Mộng Linh Nhi phồng má lên, nàng tưởng Mộc Chiến trêu chọc nàng. Sức nước mạnh như thế, cho dù những tráng sĩ kia bước vào liền tan xương nát thịt, huống gì là một tiểu cô nương như nàng.
Mộc Chiến gãi gãi đầu xấu hổ, cười làm lành, hắn quên mất những người trong làng đều là phàm nhân, sức nước trong mắt hắn nhìn thấy liền không có cảm giác gì nặng nề, nhưng đối với phàm nhân lại là một vấn đề lớn.
Nhìn thêm một hồi, cũng không phát hiện được cái gì, lúc này lại nghe Mộng Linh Nhi lên tiếng:
“Được rồi ca, đi về thôi!”
“Hảo!”
Thế là Mộc Chiến cùng với Mộng Linh Nhi đi về, hắn vừa đi vừa nghĩ về điều bí ẩn sâu trong sương mờ.
Đi được chục bước, hắn phát hiện không thấy Mộng Linh Nhi đâu, liền kỳ quái liếc quanh thì thấy nàng đang đứng chống nạnh, mặt phồng lên trừng trừng mắt về phía hắn.
“Ca đừng bảo ta phải vác cái bồn này về mà không giúp đấy nhé!”
Mộng Linh Nhi vừa nũng nịu, vừa tức giận nói. Nếu là bình thường nàng cũng không nhờ vả ai, chuyện gì nàng cùng tự lực cố gắng để làm.
Nhưng sau một khoảng thời gian tiếp xúc với Mộc Chiến, nàng thấy Mộc Chiến hiền lành, chất phác như ca ca hàng xóm, đối xử với nàng cũng rất quan tâm khiến nàng cảm thấy dễ chịu khi ở bên cạnh. Do đó, nàng liền làm nũng một chút.
Mộc Chiến cười cười xấu hổ một chút, hắn còn đang ngẩn ngơ về luồng khí tức kia, đi đến bên cạnh Mộng Linh Nhi định vác bồn nước lên.
Lúc này, Mộng Linh Nhi không còn trừng mắt với hắn nữa, thay vào đó là ánh mắt lo âu nhìn về phía Mộc Chiến, ân cần hỏi thăm:
“Ca không sao chứ, sau khi huynh đụng vào nước hồ liền cứ là lạ?”