Rời đi nơi này, Mộng Linh Nhi đưa Mộc Chiến đến nhà chữa thương để đưa thuốc cho các tráng sĩ.
Từ ngoài cửa, Mộc Chiến liền nghe được âm thanh rên rỉ của sự đau đớn. Sau đó khi bước vào hắn liền chấn kinh, hiểu thế nào là thương nặng trong miệng Thạch Cửu trưởng làng và Mộng Linh Nhi nói.
Nhà chữa thương có tầm ba mươi người, nằm dài ra mặt sàn, người thì gãy tay cụt chân, người thì băng bó khắp đầu, thậm chí có người băng bó nhìn giống như một cái xác ướp chỉ để lộ ra hai con mắt ảm đạm mơ hồ.
Bên cạnh ba mươi người, đều có những nữ nhân trung niên chăm sóc, ánh mắt họ nhìn về những người đang nằm đó đều tràn đầy thương xót cũng như đau lòng. Có lẽ là người nhà của họ.
Lúc này, Thạch Cửu trưởng làng đến bên cạnh Mộc Chiến và Mộng Linh Nhi, hắn thấy một cái bồn chứa dược hiệu của dược thảo liền lộ ra một chút vui mừng, có được phần thuốc này liền có thể giúp các tráng sĩ dễ chịu hơn một chút.
“Hài tử, cảm ơn các ngươi!”
“Không có gì trưởng làng gia gia, là việc nên làm!”
Mộng Linh Nhi nhẹ giọng đáp một tiếng, hiển nhiên nàng cảm thấy biết ơn đối với những tráng sĩ này.
Nếu không có bọn họ, thì cái làng này đã sớm bị tiêu diệt. Giờ họ cũng vì đối mặt với đám ác bá mà bị như vậy, chăm sóc họ là lẽ đương nhiên.
Mộc Chiến nhìn thương tích của những tráng sĩ đang nằm dưới đất kia, sau đó nhìn lại bồn nước đầy dược hiệu trong tay mình một chút. Hắn liền trầm ngâm, nước thuốc này đúng là công hiệu chữa bệnh, nhưng là bồn nước nhiều mà dược thảo lại quá ít, dược hiệu bị pha loãng quá nhiều.
Cộng thêm thương thế như thế kia, có lẽ không giúp được bao nhiêu.
“Trưởng làng, ngài có thấy lượng nước thuốc này có vẻ hơi thiếu một chút không.”
“Đúng vậy, không phải hơi thiếu mà là thiếu rất nhiều. Nhiều người thế này, nước thuốc như này chỉ như muối bỏ biển, nhiều lắm phục hồi cho họ một hai thành. Nhưng có còn hơn không, chi ít có thể dịu đi cơn đau của họ.”
Mộc Chiến im lặng một hồi, liền đáp:
“Nếu trưởng làng tin tưởng, đem bồn nước này cho ta biến đổi một chút, ta sẽ giúp bọn họ khôi phục ít nhất cũng năm thành trở lên.”
“Cái gì, năm thành, hài tử ngươi nói thật không.”
“Thiên tân vạn xác.”
“Hảo, hảo, vậy xin ngươi ra tay giúp đỡ mọi người. Làng này nợ ngươi.”
Nói xong, Thạch Cửu chắp tay định cúi người cảm ơn Mộc Chiến, liền bị hắn đưa tay cản lại, nói:
“Trưởng làng đừng như thế, ta xem Linh Nhi như muội muội của mình, giúp được người trong làng muội ấy, xem như giúp muội ấy rồi. Nên là trưởng làng không cần khách khí.”
Nói xong, Mộc Chiến liền mang bồn nước thuốc đi lui phía sau nhà chữa thương. Sau khi xác nhận là không có ai xung quanh, hắn hoá giải Hoá Nhân Quyết, trở lại vẻ ngoài cao quý đầy tà dị kia, vạch trên tay một v·ết t·hương.
Trên vết rạch, lần lượt những giọt máu màu xanh chảy ra. Mộc Chiến nhanh tay đổ vào trong bồn nước thuốc. Lập tức, bồn nước thuốc tràn đầy lục sắc mang đậm sinh cơ, dược hiệu nâng cao ít nhất cũng phải sáu thành.
Một hồi, hắn liền hài lòng, điều động sáu cái lá trong tim để khôi phục v·ết t·hương.
Sắc mặt hắn lúc này hơi tái nhợt một chút, hiển nhiên với tu vi thấp như này của hắn, làm được đến mức này là nhiều lắm rồi.
Chữa thương xong, hắn mang bồn nước thuốc về. Mộng Linh Nhi và Thạch Cửu trưởng làng vẫn đang nhìn về phía những tráng sĩ nằm trên đất đầy vẻ lo lắng, bỗng chốc họ ngửi thấy một mùi hương thuốc nồng đậm từ phía sau, liền quay ngoắt người lại thì phát hiện mùi thuốc đó toả ra từ bồn nước trong tay Mộc Chiến.
Hai người họ chấn kinh, đi đến bên cạnh Mộc Chiến quan sát. Nước trong bồn lúc trước trong suốt mờ nhạt dược thuốc, thì bây giờ tràn đầy lục sắc, mùi hương toả ra ngào ngạt khiến cho những tráng sĩ nằm trên đất cũng nhấc mũi hít hít một phen.
Mộng Linh Nhi ngạc nhiên nói:
“Ca, ngươi làm sao làm được?”
“Haha, muốn biết?”
“Tất nhiên muội muốn!”
“Đó là bí mật! Haha”
Mộc Chiến cười cười giễu giễu Mộng Linh Nhi một chút. Nếu tiết lộ được thì hắn cũng không ngần ngại chia sẻ một phen.
Nhưng hắn cười khổ trong lòng không thôi, không lẽ nói là máu huyết của mình có tác dụng chữa thương sao.
Sợ rằng nói ra, bị người để ý đến lại vô cùng hung hiểm, nên chỉ có thể cười trừ.
Mộng Linh Nhi thấy Mộc Chiến bí mật không nói, xì một tiếng:
“Xì, người ta mới thèm biết đấy.”
Thạch Cửu thấy vậy, hắn biết với tính cách của Mộc Chiến nếu không có điều khó nói thì cũng không ngại chia sẻ. Sống hơn bảy chục năm rồi, điều đơn giản ấy mà cũng không nhìn ra thì hơi uổng cái tuổi này.
Thạch Cửu trưởng làng liền cưng chiều lên tiếng một cái:
“Nha đầu, ca của ngươi giúp dân làng, ngươi không biết ơn còn trách móc hắn à!”
“Hì hì, đa tạ ca ca.”
Mộng Linh Nhi vừa mới xị mặt, liền quay sang cảm ơn Mộc Chiến. Nàng cũng chỉ đùa một chút mà thôi, Mộc Chiến có thể giúp đỡ mọi người là nàng vui vẻ lắm rồi, cái gì mà trách móc chứ, trưởng làng gia gia thật là.
Mộc Chiến cười haha:
“Không có việc gì, không có việc gì.”
Nói xong hắn vác bồn nước thuốc vào trong nhà chữa thương, sau đó để cho mỗi nữ trung niên múc từng thìa đưa vào miệng mỗi người tráng sĩ.
Lúc đầu họ còn có vẻ khó nuốt vì đau v·ết t·hương. Uống một hồi, liền cảm thấy cơ thể đau nhức liền biến mất đi, tràn đầy sảng khoái.
Sau khi uống xong gần hết bồn nước thuốc, đại đa số tráng sĩ đều có thể đứng lên hoạt động, một số ít còn khoẻ mạnh lại hoàn toàn, cũng còn một số người b·ị t·hương nặng nhất không thể lập tức đứng dậy, nhưng vẻ mặt đau đớn đã bớt đi rất nhiều.
Nhất là tên tráng sĩ băng bó như xác ướp kia, sau khi uống nước thuốc xong liền xé toạc ra lớp băng, lộ ra trên cơ thể cơ bắp cuồn cuộn những v·ết t·hương đang đóng vảy.
Mọi người thấy các tráng sĩ khoẻ hẳn lên, liền vui mừng hào hứng cười to:
“Quả là thần dược!”
“Ta cảm thấy rất khoẻ mạnh, có khi còn khoẻ hơn trước đây.”
“Vết thương của ta hoàn toàn lành lại rồi, lúc trước còn sợ tồn tại di chứng chứ.”
Bọn hắn sau khi kích động còn ôm nhau một chút, lúc này lại hướng về Mộc Chiến đã quay trở lại đứng cạnh Thạch Cửu trưởng làng.
“Đa tạ trưởng làng, đa tạ tiểu nha đầu, đa tạ vị tiểu huynh đệ này đã cứu chữa chúng ta.”
Thạch Cửu trưởng làng khoát khoát tay, nói:
“Cứu chữa các ngươi đều là việc nên làm. Nhưng cảm ơn ta làm gì, ta có giúp được gì đâu. Hầu hết đều nhờ hai hài tử này, các ngươi nên cảm ơn chúng nó.”
“Hảo hảo, chúng ta chân thành cảm tạ. Các ngươi không biết những cơn đau này h·ành h·ạ chúng ta như thế nào đâu.”
Nói xong, bọn hắn mới chợt phát hiện Mộc Chiến hơi lạ mặt, liền bảo:
“A, tiểu huynh đệ này là?”
“Xin chào chư vị thúc thúc, ta là bằng hữu của Linh Nhi muội muội Mộc Chiến, có duyên được đến thăm làng, mong mọi người không ghét bỏ.”
Mộc Chiến chắp tay nói với các tráng sĩ.
“Ghét cái gì chứ, chính các ngươi đã cứu chữa chúng ta, cảm tạ chưa hết nói gì mà ghét bỏ.”
“Đúng đúng, như thế lại quá khách khí với chúng ta rồi.”
Mộc Chiến cười khổ một tiếng, náo nhiệt như này hắn không quen a, liền đẩy hết qua Mộng Linh Nhi:
“Thật ra đều nhờ dược thảo Linh Nhi muội muội kiếm được, ta chỉ giúp muội ấy bưng vác bồn nước mà thôi.”
“Ca, ngươi thật xấu!!”
Mộng Linh Nhi cười khẽ một tiếng, biết hắn da mặt mỏng nên cũng đành nhận tiếng thơm về phần mình, nhưng trong lòng cũng vô cùng cảm động không thôi.
“Hảo, vậy tối nay phải mở tiệc thật lớn, quậy cho sướng một phen.”
“Đúng đúng, phải quậy một phen, mấy ngày nay đau đớn h·ành h·ạ quá dữ rồi.”
“Mộc Chiến tiểu huynh đệ, ngươi nhất định phải tham gia đấy.”
Các tráng sĩ nhao nhao lên tiếng, có vẻ những cơn đau mấy ngày vừa qua dày vò họ quá nhiều nên ai nấy đều vui mừng khôn xiết.