Nói chuyện xong, mọi người chắp tay rời đi. Bọn hắn còn có công vụ của mình, phải tiếp tục làm việc. Trễ nãi mấy ngày do thương tích đã đình trệ nhiều việc của làng, bọn hắn không thể lười nhác được.
Mộc Chiến thấy các tráng sĩ vội vàng từ biệt để đi làm việc, cảm thán một chút:
“Đúng là những người chăm chỉ a!”
Xong việc ở đây, hắn liền cùng Mộng Linh Nhi rời đi nhà chữa thương.
Mộng Linh Nhi thấy các tráng sĩ có thể khỏi thương rất vui vẻ, hồ hởi dẫn Mộc Chiến đi tham quan khắp làng.
Làng cũng không quá to lớn, nhà ai cũng giông giống nhau. Tuy nhiên có cái là mọi người ở đây đều rất thân thiện, ai gặp Mộc Chiến cũng cười chào rất thân mật. Nhất là sau khi biết Mộc Chiến là người giúp đỡ những tráng sĩ chữa thương, bọn họ rất là cao hứng, đối đãi với Mộc Chiến như khách quý.
Mộc Chiến đi đến đâu, nhận quà đến đấy. Nào bánh, nào trái, những gì ngon lành nhất của mọi người đều tặng cho hắn làm hắn chất đầy tay đến nỗi che cả mặt, không thấy đường mà đi.
Mộng Linh Nhi thấy vậy cười ha hả không thôi, liền dẫn Mộc Chiến đến một khu vườn tại một góc trong làng.
Giờ đang là giữa mùa xuân, khí hậu ấm áp. Mộc Chiến đi đến khu vườn ấy đã ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của các loài hoa.
Sau một chốc, Mộng Linh Nhi liền bảo:
“Ca, ngươi dùng đồ ở đây đi, vừa mát mẻ, vừa đẹp!”
Nghe thế, Mộc Chiến liền đưa những bánh trái kia để xuống tấm thảm mà Mộng Linh Nhi trải ra.
Xong, hắn đứng dậy ngẩng đầu lên nhìn, ngẩn ngơ trong phút chốc.
Hắn như nhìn thấy khung cảnh kinh diễm nhất đời mình. Thiếu nữ tuyệt mỹ mang dáng vẻ ngây thơ đứng dưới những cánh hoa đào, tóc đen tung bay theo gió, áo quần phấp phới nhẹ nhàng.
Thiếu nữ như tiên nữ bước từ trên tầng trời xuống đang mỉm cười nhìn hắn. Nhìn thấy vẻ ngẩn ngơ của Mộc Chiến, nàng liền cười rộ lên, khanh khách thành tiếng như tiếng chuông bạc, làm cho cả vùng trời bừng sáng.
Mộc Chiến càng nhìn càng ngẩn ngơ. Dù hắn có là thiên mệnh nguyên chủng đã tồn tại vô số năm, nhưng sau khi thức tỉnh thụ tâm, hắn cũng chỉ như thiếu niên huyết khí phương cương như bao thiếu niên khác.
Cảnh đẹp, mỹ nhân lại càng đẹp, trái tim thiếu niên của hắn nào chịu nổi, đập thình thịch không thôi.
Mộng Linh Nhi thấy hắn cứ ngẩn tò te ra đấy, liền kéo kéo tay hắn ngồi xuống.
“Ngươi làm sao đấy ca, ngồi xuống ăn thôi.”
Mộc Chiến thuận thế ngồi xuống, mắt vẫn nhìn đăm đăm vào Mộng Linh Nhi không rời. Nàng thấy thế, liền đỏ mặt một tiếng:
“Sao cứ nhìn người ta thế, người ta đẹp lắm sao?!?”
“Rất đẹp!”
Mộc Chiến trả lời trong vô thức, gương mặt vẫn còn đang ngơ ngác. Mộng Linh Nhi nghe thế, mặt liền càng đỏ hơn, liền lấy hai tay véo vào hai má của hắn.
“Đẹp thì đẹp, ăn nhanh thôi để muội còn về chuẩn bị cho tiệc tối nay a.”
Mộc Chiến cảm nhận đôi tay mềm mại của Mộng Linh Nhi véo véo vào hai má của mình, liền tỉnh táo lại, cười xấu hổ không thôi. Không ngờ mình thất thố đến thế.
“A được, ta xin lỗi muội a, do muội đẹp quá làm ta hơi…”
“Xì, ca là người xấu! Được rồi, ăn thôi.”
Mộng Linh Nhi lại nghe hắn khen mình mặt đỏ không thôi, nhưng trong lòng lại bồi hồi rất nhiều.
Dù mới gặp cũng không được bao lâu, nhưng nàng lại cảm giác không hiểu sao khi ở bên cạnh Mộc Chiến liền thấy bình yên, vui vẻ đến lạ thường. Có lẽ, chỉ duy nhất hắn mới có thể mang đến sự an ổn này, khiến nàng cảm giác rất thoải mái.
Vừa ăn uống, vừa ngắm nhìn những lá đào tung bay trong gió, vừa ngẩng đầu quan sát trời cao.
Không khí ấm áp, mỹ nhân ngồi cạnh, cảnh sắc như tiên đảo làm Mộc Chiến cảm thấy rất vui vẻ a. Lần đầu tiên hắn cảm nhận được những điều này, cái gì gọi là hạnh phúc, đây là hạnh phúc a.
Hàn thuyên một hồi lâu, quan hệ hai người lại càng khăng khít hơn.
Trời cũng bắt đầu chuyển tối, ánh hoàng hôn choàng lên hai người, cũng biết là thời điểm nên trở lại làng làm Mộc Chiến tiếc nuối không thôi.
Trên đường trở về, Mộc Chiến phát hiện hai thân ảnh quen thuộc, là Tôn ca và Dụ ca canh gác ở cổng. Thấy hai người đang rảo bộ tuần tra, hắn cùng Mộng Linh Nhi đến chào:
“Chào hai vị ca, sao các ngươi lại ở đây?”
“Ồ, Mộc Chiến tiểu huynh đệ, chúng ta đã nghe chuyện của ngươi. Chúng ta thay mặt cho cả làng đa tạ ơn nghĩa của ngươi. Chúng ta đang đi tuần tra, những người được ngươi và Linh Nhi muội muội cứu chữa đang thay chúng ta canh gác cổng.”
Tôn ca và Dụ ca nghe thấy âm thanh của Mộc Chiến, liền vui vẻ đáp lại.
“Là vậy sao. À đúng rồi, ở đây ta còn dư hai bình thuốc, chắc hai người chưa được chữa thương đau nhỉ.”
Mộc Chiến à một tiếng, sau đó móc hai bình nước thuốc trước kia ra, hắn là cố ý giữ lại cho hai người này. Vì biết hai người mang thương vẫn cố gắng canh gác cổng làng khiến hắn kinh nể không thôi.
Ngửi thấy mùi dược thuốc tản mát ra từ hai chiếc bình, hai người bọn hắn đều nuốt nước bọt một chút. Hiển nhiên dù mang thương nhẹ nhưng cũng không dễ chịu tí nào, nghe bảo dược thuốc này như thần vật, uống vào v·ết t·hương gần như khỏi hẳn.
Nhưng, bọn hắn nghĩ một hồi, lại bảo:
“Đa tạ Mộc Chiến tiểu huynh đệ hảo ý, nhưng ngươi nên để dành cho những người khác b·ị t·hương nặng hơn.”
“Không cần khách khí như thế, những người khác đã có đủ phần, họ có sử dụng thêm cũng chỉ là lãng phí mà thôi.”
Mộc Chiến khoát khoát tay đáp.
“Vậy chúng ta cung kính không bằng tuân mệnh rồi!”
Bọn hắn nghe vậy liền cười ha hả, vui vẻ nhận lấy hai bình thuốc, sau đó uống vào.
Vừa uống vào, các v·ết t·hương trên người nhanh chóng lành lại. Những vết bầm trên mặt cũng tiêu tán đi gần hết.
Tôn ca và Dụ ca bọn hắn uống vào liền cảm nhận được sự biến đổi của cơ thể, kích động chắp tay:
“Rất đa tạ ngươi Mộc Chiến tiểu huynh đệ.”
“Được được, không cần khách khí như thế a.”
“Hảo, vậy chúng ta cũng không nhiều lời, chân thành cảm tạ ngươi. Còn bây giờ chúng ta phải tiếp tục tuần tra, thứ lỗi không bồi tiếp ngươi được.”
“Chư vị ca có tâm với làng nên được trân trọng, lỗi gì mà phải tha với thứ, mọi người đi thôi.”
Xong, Mộc Chiến liền chắp tay chào tạm biệt với hai người. Tôn ca và Dụ ca bọn hắn cũng chắp tay tạm biệt, liền tiếp tục công việc tuần tra của mình.
Mộng Linh Nhi đứng bên cạnh thấy vậy cũng vui vẻ trong lòng, liền cười trộm Mộc Chiến:
“Ca cũng được lòng mọi người quá đấy!”
Mộc Chiến nghe vậy liền hồn nhiên đáp:
“Haha, vậy có được lòng muội không?!?”
Nói xong, chợt hắn cảm thấy có gì không đúng, liền quay sang nhìn Mộng Linh Nhi mặt đã đỏ như trái gấc, lập tức minh bạch ý nói của mình, vội vàng cười xấu hổ:
“A a, ý của ta là …”
“Xì, ca là người xấu!!!”
Mộc Chiến chưa kịp dứt lời, Mộng Linh Nhi đã vội vàng ôm mặt xấu hổ chạy vội đi.
“A a, muội chậm đã, để ta giải thích đã…”
Thế là hai người rượt đuổi khắp cả làng. Không biết là vì bối rối hay gì mà Mộc Chiến quên mất cái tốc độ hơn cả tu sĩ Tụ Linh Cảnh thất trọng mà không rượt nổi một tiểu nha đầu.