Mộc Chiến và Mộng Linh Nhi sau một hồi rượt đuổi một hồi thấm đẫm mệt, nên liền đi tắm rửa một phen. Mộc Chiến được phân phối vào một nhà người dân để tắm rửa.
Tắm rửa xong xuôi, hắn cũng thay bộ y phục trên người. Dù bộ trang phục trước cũng khá hoa lệ, nhưng bị rách rưới mấy chỗ do đánh nhau với ba tên ác bá nên nhìn cũng hơi…
Do đó, hắn thay một bộ đồ bình dân. Hắn cũng không có dị nghị gì, chỉ cảm thấy rất thoải mái.
Thay xong, Mộc Chiến đi đến trung tâm của làng để tham gia bữa tiệc.
Bước đến, hắn thấy mọi người đã bày biện rất nhiều thức ăn, đồ uống.
Không khí rất náo nhiệt, tại trung tâm của bữa tiệc còn bày biện một cái lửa trại, trên đó buộc bốn con heo nướng đang quay vòng vòng. Âm thanh của tiếng mỡ chảy xuống rơi vào lửa xì xèo nghe thật thích tai.
Quan sát một hồi, không biết ngồi đâu, liền nghe thấy âm thanh của Mộng Linh Nhi vang lên:
“Ca, ca, qua bên này.”
Mộc Chiến liền nhìn qua hướng phát ra âm thanh. Hắn nhìn thấy Mộng Linh Nhi ngồi cạnh Thạch Cửu trưởng làng cũng đang mỉm cười hoà nhã về phía hắn.
Mộng Linh Nhi thay một bộ quần áo rất đẹp, chắc là biết tối nay có tiệc lớn nên đặc biệt lấy bộ đồ đẹp nhất để mặc. Tóc đen của nàng còn hơi ươn ướt, dưới ánh lửa mờ mờ ảo ảo khiến cho nó toát lên vẻ đẹp lạ thường. Mộc Chiến bước đến ngồi cạnh Mộng Linh Nhi, không ngại khen nàng vài câu.
Mộng Linh Nhi lại đỏ mặt một hồi, sau đó cũng nói lại:
“Ca cũng rất đẹp trai a, bộ đồ huynh mặc cũng rất phù hợp. Dù nó không hoa lệ như bộ đồ trước kia, nhưng nó nhìn không hợp với huynh tí nào. Huynh mặc như này muội thấy rất tốt, nhìn rất thân thiết đó.”
Mộng Linh Nhi líu ríu không ngừng khen ngợi. Nàng thấy y phục của Mộc Chiến lúc này rất là hoà hợp với mọi người, nên cảm thấy thân thiết hơn nhiều.
Thạch Cửu trưởng làng lúc này mới ho khan mấy tiếng, làm hai người giật mình một chút. Xém tí quên lão nhân gia này ở đây.
Thạch Cửu nhìn về phía Mộc Chiến, nói lời tận đáy lòng:
“Làng của chúng ta nợ ơn ngươi, hài tử, chúng ta không có gì báo đáp, chỉ có thể tổ chức một bữa tiệc nhỏ này, hi vọng ngươi không chê cười.”
“Không không, trưởng làng đừng nói thế. Ta cảm thấy rất vui vẻ a. Trước đây ta chưa thấy vui vẻ như này bao giờ.”
“Ừm, ngươi hài lòng liền tốt rồi.”
Nói xong, Thạch Cửu trưởng làng liền nhìn về phía dân làng đang bận rộn, thở dài một tiếng rồi nhìn lại về Mộc Chiến, lúc này ánh mắt hắn đầy phức tạp:
“Hài tử, ngươi đã giúp dân làng một việc lớn, ta thay mặt mọi người cảm ơn ngươi một lần nữa. Nhưng đám người kia đều là tu sĩ, ngươi g·iết ba người kia, bọn chúng sẽ quyết không tha cho làng chúng ta đâu.”
“Chúng ta lại không quen biết gì cả, nhưng ta hi vọng ngươi có thể mang tiểu Linh Nhi đi, bảo vệ nàng. Nha đầu này là ta mang về từ trên núi Thiên Sơn, sau đó từng ngày quan sát nàng lớn lên, ta xem nó như cháu ruột của mình.”
“Ta thấy ngươi và tiểu Linh Nhi có vẻ có quan hệ rất tốt, mong ngươi có thể mang nàng đi và bảo vệ nàng thật tốt. Đám người kia sẽ tới rất nhanh mà thôi.”
Thạch Cửu trưởng làng vừa nói vừa u sầu nồng đậm, dáng vẻ như già thêm chục tuổi, nhưng nhìn về phía Mộng Linh Nhi đầy vẻ yêu chiều, hiển nhiên ông ta rất quý nàng.
Mộc Chiến nghe thế, liền hỏi lại:
“Nếu ta và Linh Nhi đi, mọi người còn lại ở làng thì sao?”
“Còn sao nữa, nhận mệnh mà thôi.”
Thạch Cửu thở dài, dù có cố gắng đến đâu, thì cũng không thể đánh được đám người kia được. Bọn hắn là tu sĩ a, làm sao phàm nhân bọn họ đánh được.
“Sao mọi người không nghĩ cách rời đi, né tránh bọn người tu sĩ kia?”
“Đi? Đi đâu được a, những phàm nhân như chúng ta đi một ngày trời liên tục, không bằng tu sĩ bước mấy bước, dù theo chúng ta có trốn đủ xa, bọn hắn cũng dễ dàng tìm kiếm. Hơn nữa, đây là cố hương, chúng ta cũng không muốn rời đi!”
Mộng Linh Nhi nghe hai người bọn họ nói chuyện liền chấn kinh, cái gì phàm nhân, cái gì tu sĩ, nàng nghe mà không hiểu gì sất, hỏi hỏi:
“Trưởng làng gia gia, ca, hai người nói gì đó, cái gì là phàm nhân, cái gì là tu sĩ, còn nữa, đám người ác bá kia vẫn đến sao??”
Thạch Cửu trưởng làng nghe vậy, vuốt vuốt đầu nhỏ của nàng đầy vẻ cưng chiều, giải thích cho nàng về tu sĩ và phàm nhân, nhưng không nói nhiều về đám người kia.
“Hoá ra bọn hắn là tu sĩ, hèn gì mạnh đến như thế.”
Nghe Thạch Cửu trưởng làng nói, nàng lập tức hiểu vì sao hơn ba chục tráng sĩ phối hợp với nhau mà vẫn không đánh lại ba tên ác bá, tu sĩ a, phàm nhân so với bọn hắn đúng là kiến hôi cũng không bằng.
Chợt, nàng như nhớ về cái gì đó, liền chấn kinh nhìn qua Mộc Chiến:
“Vậy, vậy ca cũng là tu sĩ sao, bọn hắn mạnh như thế, mà ca cũng có thể g·iết được. Ca chắc chắn là một tu sĩ rất mạnh.”
Vừa nói, nàng vừa kích động đến mặt đỏ bừng, vừa hồ hởi líu ríu nói.
Mộc Chiến thấy nàng như thế liền cười cười nói:
“Muội không sợ tu sĩ sao, bọn họ đều có thể dễ dàng g·iết phàm nhân như bóp c·hết những con kiến.”
“Sợ, đương nhiên sợ, nhưng là ca thì không sợ.”
Mộng Linh Nhi cười hì hì nhìn về Mộc Chiến. Mộc Chiến cảm động một chút, hắn hơi lo lắng nàng biết mình có khả năng g·iết tu sĩ, liền sợ hãi mà xa lánh mình. Xem ra là mình nghĩ nhiều ha hả.
Mộc Chiến đáp:
“Là tu sĩ, cũng không phải tu sĩ. Nhưng dù có phải tu sĩ hay không, ta vẫn có thể g·iết bọn hắn.”
“Hài tử, ta biết ngươi rất mạnh. Với năng lực của ngươi, có lẽ sẽ bảo vệ được tiểu nha đầu. Cho nên ta mong, sau tiệc rượu đêm nay, ngươi liền mang nàng đi thôi. Đừng lo cho chúng ta, dù sao cũng không cách nào trốn được, lo lắng chỉ bằng thừa mà thôi.”
Mộng Linh Nhi nghe vậy, sắc mặt hồ hởi liền lập tức biến đổi, trở thành vô cùng lo âu nói:
“Trưởng làng gia gia, sao ta lại có thể rời mọi người mà đi được! Bọn hắn lại đến nữa sao?!? Chẳng lẽ chúng ta không còn cách nào khác?”
“Trưởng làng gia gia, ngài mau bảo mọi người thu xếp chuẩn bị đi thôi. Nhanh nhanh lên!”
Thạch Cửu trưởng làng nghe thấy nàng nói, lắc đầu nhẹ, nhìn về phía nàng, nồng đậm yêu thương nói:
“Không sao đâu, hài tử, cố gắng sống tốt!”
Mộng Linh Nhi nghe vậy hai mắt liền đỏ bừng, rơm rớm nước mắt. Nàng không muốn nghe những lời như thế này. Đây là làng của nàng, là nơi nàng lớn lên, là nơi có trưởng làng gia gia và mọi người, sao nàng lại có thể bỏ đi như vậy được. Nhưng cố gắng nghĩ thế nào đều không có cách gì, đó là tu sĩ, là những người có sức mạnh dời thiện lập địa, đến cả những tráng sĩ trong làng đều không có cách nào đánh bại, nàng có thể làm gì được chứ.
Nàng lập tức quay sang Mộc Chiến, giọng điệu thành khẩn, đầy run rẩy nói:
“Ca, muội xin ca, làm ơn giúp dân làng. Muội biết chúng ta chưa quen biết được bao lâu, nhưng ngoài ca, muội không biết có thể nhờ vả ai được nữa. Ca rất mạnh mà đúng không ca?!? Chỉ cần ca có thể giúp mọi người, muốn muội làm gì cho ca cũng được.”
Nói đến đây, đôi mắt của Mộng Linh Nhi đã chảy dài hai hàng lệ. Nàng hiển nhiên rất lo lắng cho mọi người dân làng. Họ rất thân thiện, rất tốt bụng nhưng lại sắp bị đám người bá ấy g·iết. Nàng kinh hoảng, lo lắng, run sợ đến người run rẩy, hai mắt rơi lệ nhìn về phía Mộc Chiến như cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.
Mộc Chiến thấy nàng bỗng oà khóc lên, liền một tay vuốt ve đầu của nàng, một tay gạt đi nước mắt.
Hắn không biết, đám người kia mạnh như nào. Tụ Linh Cảnh cửu trọng, hắn chưa từng thử sức qua. Võ kỹ hắn không biết, toàn thân chiến lực chỉ dựa vào bản năng mà thôi.
Hắn không biết, liệu mình có đủ sức chống lại bọn hắn hay không. Nhưng khi nhìn thấy ngôi làng bình dị tốt bụng như thế, nhìn thấy gương mặt hiền hoà của lão nhân gia Thạch Cửu trưởng làng, nhìn về khuôn mặt đầy vẻ lo lắng của Mộng Linh Nhi trước mặt, hắn liền không có do dự.
Dù thời gian quen biết không dài, chỉ gần một ngày mà thôi, nhưng hắn cảm nhận được sự thân thiện tốt bụng của tất cả mọi người. Sự hiền lành chất phác đó khiến hắn cũng cảm động lây.
Mộc Chiến nhìn thẳng vào mắt Mộng Linh Nhi, không chút ngần ngại nào:
“Ca sẽ bảo vệ muội, chắc chắn! Ca cũng sẽ cố hết sức đánh bại bọn ác bá kia để bảo vệ mọi người.”
“Nhưng ca cũng chỉ có một mình, bọn hắn lại có rất nhiều người, ca không dám đảm bảo hoàn toàn bảo vệ mọi người được. Ca chỉ có thể cố hết sức, đến lúc lực bất tòng tâm, dù mọi người gặp nguy hiểm, ca chỉ để ý đến mình muội, được chứ?!?”
Mộc Chiến đáp rất thẳng thắn. Hắn không có hoa mỹ lời nói nào là yên tâm này nọ, sẽ bảo đảm an toàn cho dân làng. Hắn nhất định sẽ gắng hết sức để bảo vệ mọi người. Nhưng trong lúc nguy hiểm, người mà hắn muốn bảo vệ nhất chỉ là Mộng Linh Nhi mà thôi, cho nên dù có từ bỏ dân làng, cũng phải liều mạng mà bảo vệ nàng.
Mộng Linh Nhi nghe được lời nói dứt khoát của Mộc Chiến, hai mắt ngừng khóc, thay vào đó trên gương mặt lại hiển lộ nét vui mừng khôn tả được, thì thào nói:
“Cảm ơn ca, cảm ơn ca!”
Thấy không khí hơi ngột ngạt, Mộc Chiến liền cười cười trêu chọc một tiếng:
“Đến lúc đó nhớ phải đáp ứng ta như muội nói đấy nhé! Haha.”
“Xì, ca là đồ đáng ghét.”
Mộng Linh Nhi đang cảm động nghe hắn trêu chọc một tiếng, liền xấu hổ đỏ mặt xì một tiếng, nhưng trong lòng tràn đầy ấm áp và vui mừng. Gặp được ca thật tốt a.
Thạch Cửu trưởng làng nghe được đối thoại giữa hai người, liền ngạc nhiên một chút:
“Hài tử, ngươi…”
“Trưởng làng không cần lo lắng, ta đã có tính toán. Ta đáp ứng, nếu nguy hiểm, sẽ bảo vệ Linh Nhi, được chứ!”
“Hảo, hảo!”
Thạch Cửu vui mừng đáp, nét ưu phiền trong mắt biến mất đi. Hắn không dám nhờ Mộc Chiến đối kháng với lũ người kia vì biết bọn hắn rất mạnh. Dù sao cũng đã nhận quá nhiều ân nghĩa của Mộc Chiến rồi, không thể mặt già xấu hổ nhờ một tiểu thiếu niên bảo vệ toàn bộ dân làng được, chỉ hi vọng có thể bảo vệ được Mộng Linh Nhi mà thôi. Không ngờ Mộc Chiến lại tình nghĩa đến thế. Gặp được Mộc Chiến, có lẽ là phúc của mấy đời tổ tiên để lại a.