“Trưởng làng, nghe bảo ba tên ác bá kia c·ướp rất nhiều của làng sao?!?”
Mộc Chiến đột nhiên hỏi, do hắn nhớ đến lời của Mộng Linh Nhi nói lúc trước.
“Ừm, bọn hắn lấy đi tài sản của làng cả nửa năm.” Thạch Cửu đáp.
Mộc Chiến trầm ngâm một chút, liền lấy ra ba cái túi trữ vật đưa cho Thạch Cửu trưởng làng.
Thạch Cửu lắc đầu cười khổ, hài tử đừng trêu lão nhân gia vậy chứ, phàm nhân làm sao có thể mở túi trữ vật của tu sĩ chứ.
Mộc Chiến như hiểu được sự bối rối của Thạch Cửu trưởng làng xấu hổ một phen. Sau đó hắn nói rằng, đợi chốc nữa tiệc tàn rồi hắn lại đưa cho lão nhân gia người.
Thạch Cửu từ chối, hắn cũng không muốn lấy lại số tài sản ấy làm gì, còn thiếu đường muốn đưa thêm cho Mộc Chiến, nhưng khổ nỗi b·ị c·ướp sạch nên tài vật trong làng chẳng còn gì đáng kể.
Mộc Chiến thấy vậy liền nói:
“Trưởng làng không cần khách khí, ta không thiếu một chút tài sản ấy, tài sản của làng nên để lại cho mọi người sinh hoạt.”
Thạch Cửu trưởng làng ngập ngừng một hồi, đành thở dài gật đầu đồng ý. Hắn biết tài sản mà phàm nhân như hắn coi như là rất rất nhiều, trong mắt tu sĩ thì cũng chỉ là bình thường mà thôi.
“Trưởng làng, Mộc tiểu huynh đệ, tiểu nha đầu mọi người làm gì vậy, đến cùng vui với chúng ta đi!”
Dân làng thấy ba người ngồi một chỗ xì xầm, liền hướng bọn hắn gọi đến nhập tiệc.
Ba người nghe thế liền đứng lên, quên đi việc của đám người Hắc Thủ Bang mà tham gia thật vui vẻ.
Mộc Chiến đến gần, được một tráng sĩ cười cười, cắt một cái đùi heo được nướng vàng rụm toả ra hương thơm ngào ngạt. Chưa hết, hắn còn đưa cho Mộc Chiến một cái ly, rồi đổ đầy rượu vào trong.
Sau khi ổn ổn mọi việc, Thạch Cửu trưởng làng lên tiếng:
“Mọi người, hôm nay làng ta mở tiệc lớn, một là chúc mừng các tráng sĩ đã ra sức bảo vệ làng được bình phục, hai là để cảm ơn đến Mộc Chiến đã giúp đỡ làng của chúng ta. Hôm nay, hãy vui sướng hết sức, cho Mộc Chiến thấy được chúng ta biết ơn cậu ta như thế nào. Tất cả nâng ly.”
“Cạnnnnn!!!!”
Rất đông dân làng đều cầm cái ly rượu trong tay, ngoài những tráng sĩ còn có những nữ quyến khác cũng nhập hội. Hiển nhiên, tất cả mọi người đều cảm thấy biết ơn với Mộc Chiến, đều muốn cùng hắn vui vẻ.
Mộc Chiến cũng cảm nhận được tình cảm của mọi người dành cho mình. Dù biết là mình cũng chỉ là tình cờ giúp đỡ một phen, nhưng lại được tiếp đón chào mừng nồng hậu thế này, ai mà chẳng vui mừng và cảm động.
Mộc Chiến cũng hào hứng cạn sạch ly rượu trong tay. Một mùi vị nồng nặc khi uống vào, đi qua cuống họng lại cảm thấy đăng đắng, sau đó khi đi vào bụng lại cảm thấy một cỗ nhiệt lượng lan toả ra khắp cơ thể.
Ngon, nhưng cũng không ngon. Hắn lần đầu uống rượu khiến hắn cảm thấy không được quen cho lắm. Mặt hắn nhăn nhó lại một chút, đỏ bừng lên, lè lưỡi ra khẹc khẹc mấy tiếng.
Mấy người xung quanh hắn thấy cảnh này liền cười ha hả. Vị tiểu huynh đệ này chắc chắn lần đầu tiên uống rượu mới có biểu hiện như thế.
Với bộ dáng của Mộc Chiến làm bọn hắn vừa muốn kính rượu để trêu chọc, vừa lo ngại lần đầu hắn uống có dễ ngất quá không.
Mộc Chiến sau khi uống ly rượu đầu tiên, hắn phản ứng một tí rồi nhìn xung quanh.
Biết hơi thất thố, nhưng vẫn thẳng lưng, ho nhẹ một tiếng, khuôn mặt vẫn còn đỏ gay chìa cái ly rượu ra:
“Rượu ngon, đến tiếp!”
“Haha, hảo!!”
Bọn người cười phá lên, không nghĩ Mộc Chiến lại đáng yêu như thế. Mộng Linh Nhi ngồi bên cạnh cũng cười nắc nẻ một hồi, sau đó liền cầm ly rượu bắt chước uống theo.
Mộc Chiến thấy vậy liền muốn ngăn cản nhưng không kịp. Nàng uống quá nhanh, chưa gì nuốt cái ực xuống bụng rồi.
Quả nhiên, Mộng Linh Nhi vừa uống xong, nhíu chặc hai hàng lông mày, oẹ oẹ mấy tiếng, mặt đỏ bừng cả lên. Hiển nhiên rất khó chịu a, sao mấy người này uống nhìn ngon thế.
“Hảo hảo tiểu nha đầu, uống ít thôi. Rượu này là rượu mạnh nhất mà làng chưng cất được đấy!”
“Không được, hôm nay không say không về!!!”
Mộng Linh Nhi rất hùng hồn lên tiếng, tay cầm ly rượu đã được rót đầy liên tiếp uống. Qua chừng một khắc, nàng liền ngủ gà ngủ gật, mặt đỏ toả ra vẻ kiều diễm không thôi.
Mộc Chiến nhập cuộc với mọi người, hắn cũng không khác Mộng Linh Nhi lắm.
Nhưng thân là nam nhi nên uống một hồi hắn cũng cảm thấy quen, cảm thấy vị không tệ tí nào.
Sau khi phát hiện Mộng Linh Nhi gần ngủ gục đi, hắn liền xin phép mọi người đưa Mộng Linh Nhi về ngủ.
Hắn cõng nàng sau lưng, hơi thở của nàng vẫn còn đầy mùi rượu. Ma sát từ thân thể mềm mại của nàng vào lưng hắn làm hắn vốn đã đỏ mặt do rượu, giờ càng đỏ hơn
nữa.
Cõng một hồi cũng đến nhà của Mộng Linh Nhi, hắn liền vào xin phép vào phòng.
Bước vào phòng của nàng, chỉ thấy một căn phòng đơn sơ giản dị. Căn phòng đó có một cái chiếc giường trúc ở góc, có một cái bàn gỗ nhỏ nhỏ đối diện với cửa sổ và một cái tủ gõ cao chừng vài trượng. Trên bàn gỗ, có một cái gương, một vài đồ trang điểm nhè nhẹ, cũng không có gì quá cao sang.
Mộc Chiến bế nàng lên giường, kéo chăn đắp lên người nàng. Sau đó hắn liền định rời đi thì Mộng Linh Nhi bỗng chốc nắm cánh tay hắn lại, nói mớ như mộng du:
“Ca, ca, muội sợ!”
Thì thào vài tiếng, mặt nàng nhíu lại, lộ vẻ lo âu cùng sợ hãi, tay càng siết chặt lấy cánh tay Mộc Chiến. Có lẽ, tiểu nha đầu nghe được cuộc đối thoại giữa Mộc Chiến và trưởng làng liền vô cùng lo lắng, dù đã cố gắng vui vẻ tham gia mọi người, nhưng trong lòng vẫn sợ hãi không thôi.
Mộc Chiến hiểu nàng sợ cái gì, liền ngồi xuống bên cạnh giường của nàng, nắm tay nàng một hồi, vuốt ve đầu nhỏ của nàng, nghĩ thầm:
“Ca chắc chắn bảo vệ muội, chắc chắn!!”
Sau đó, do dư âm của rượu mạnh, hắn lại không biết cách dùng linh lực để hoá giải rượu, rất nhanh liền th·iếp đi bên cạnh giường của Mộng Linh Nhi, tay vẫn còn nắm chặc lấy tay nàng.