Sáng sớm hôm sau, Mộng Linh Nhi liền tỉnh lại. Nàng mở mắt, cảm thấy đầu của mình đau nhức vô cùng, kèm theo một cái giác buồn nôn nhè nhẹ.
Nàng định lấy tay ôm nhẹ đầu một, phát hiện cánh tay của mình đã bị nắm chặt.
Nàng liếc mắt qua thì thấy, Mộc Chiến đang ngồi gật gà gật gù bên cạnh giường của mình liền tỏ ra rất ngại ngùng và lúng túng, không biết sao Mộc Chiến lại ở đây.
Mộc Chiến bị cử động của Mộng Linh Nhi làm thức giấc. Hắn tỉnh lại, thấy Mộng Linh Nhi đang lúng túng nhìn lấy tay của mình và nàng nắm chặt nhau, vội vàng thả ra cười xấu hổ một tiếng.
“Xì, ca là đồ xấu xa!”
Mộng Linh Nhi trùm chăn lên đầu xấu hổ xì một tiếng. Mộc Chiến cũng không biết làm gì đành cười cười trừ cho qua.
Sau một hồi, hai người đứng dậy đi ra ngoài để vệ sinh một chút.
Rửa mặt một chút xong xuôi, Mộng Linh Nhi liền đi chuẩn bị một ít điểm tâm.
Lúc này Thạch Cửu trưởng làng đi đến, hỏi thăm Mộc Chiến một chút, sau đó phân cho hắn một căn nhà ở cạnh Mộng Linh Nhi.
Nhận nhà, hắn vào xem một chút. Vẫn đơn sơ như thế, nhưng lại vẫn được lau chùi dọn dẹp sạch sẽ, hẳn là dân làng chiếu cố cho hắn. Ừm ừm, hắn rất hài lòng, ít ra còn đỡ hơn ngủ trên đất như hồi ở trong rừng kia.
Quan sát một lúc, liền nghe Mộng Linh Nhi kêu gọi đi ăn sáng. Đến cảnh giới hiện tại của hắn, cảm giác như nhịn đói hai ba ngày đều không thấy gì. Nhưng hắn biết đây là tâm ý của Mộng Linh Nhi, liền không quan tâm có đói hay không, cùng ăn với nàng một chút.
Ăn xong xuôi, hai người ngồi tán gẫu một hồi, Mộc Chiến chọc cho tiểu nha đầu cười vui vẻ không thôi. Sau đó liền trở về phòng để tu luyện. Mộng Linh Nhi cũng biết Mộc Chiến có việc muốn làm nên không đi làm phiền hắn, nàng cũng đi làm việc của mình.
Mộc Chiến sau khi trở về phòng, mở ra trữ vật giới chỉ quan sát. Sau khi đưa cho Thạch Cửu trưởng làng những tài vật mà ba tên ác bá c·ướp, hắn còn cho thêm một ít, bây giờ trong người còn khoảng năm trăm linh thạch hạ phẩm.
Hắn vận dụng cách luyện hoá mà bọn Đại Chu lúc trước chia sẻ, thấy hiệu quả hơn việc nuốt thẳng xuống bụng nhiều.
Rất nhanh, hắn đã luyện hoá được hơn hai trăm viên linh thạch hạ phẩm, chiếc lá thứ bảy trong tim đã bắt đầu mọc lên một cái mầm nhỏ.
Tiếp tục luyện hoá ba trăm viên còn lại, chiếc lá ấy đã to dần lên bằng một nửa số còn lại.
Tu vi càng lên cao càng cần nhiều linh thạch để xây dựng nên. Khổ nỗi, ở làng phàm nhân thì kiếm đâu ra đủ linh thạch, cùng lắm được hơn vài trăm viên, nhưng đó là toàn bộ tài sản của họ, lấy đi có khác gì đi c·ướp.
Lúc này ngoài trời đã trở tối, Mộc Chiến lại nghe Mộng Linh Nhi gọi đi ăn cơm. Hắn cũng không còn linh thạch để tu luyện nữa.
Do đó cũng dừng lại, đi ăn với Mộng Linh Nhi. Có lẽ ngày mai nên đi kiếm một chút dược thảo hay gì đó để tăng cao thực lực.
Hắn hỏi Mộng Linh Nhi, nàng bảo nếu như hắn muốn, có thể đi theo các tráng sĩ lên vùng núi Thiên Sơn. Trên đó vừa có khả năng có xuất hiện nhiều dược thảo, cộng thêm có cả một số loài yêu thú cấp thấp, thậm chí cả một vài con cấp cao cũng có thể xuất hiện.
Mộc Chiến gật gật đầu, chắc hắn phải đi một chuyến xem.
Sáng hôm sau, Mộc Chiến đi theo mười người tráng sĩ lên núi. Trên đường đi, hắn như trung tâm của mọi người, được mọi người liên tiếp bắt chuyện và trêu đùa, khiến quan hệ giữa hắn và mọi người thân thiết hơn.
Núi Thiên Sơn nằm ở phía ngoài làng, cách làng vài dặm hướng Tây Nam. Trên đường đi, hắn cũng tình cờ gặp phải mấy loại dược thảo cấp thấp. Hắn cũng muốn trữ một ít, nên phân chia cho người làng.
Bọn họ đều cảm ơn rối rít, dược thảo là hắn tìm được nhờ khả năng của mình, hắn không chia sẻ thì cũng không ai nói gì.
Đi một hồi đã đến núi Thiên Sơn, ngọn núi này cao cao đến vài trăm trượng, đỉnh núi chọc thủng cả mây trắng.
Hắn chia tay với mấy tráng sĩ, hiển nhiên để hắn đi phối hợp với phàm nhân có hơi khó. Bọn họ đối thủ cũng chỉ là hung thú, hoặc một vài yêu thú cấp thấp.
Hung thú là yêu thú không nhập giai, giống như phàm nhân và tu sĩ. Do đó, Mộc Chiến liền tách ra riêng.
Hắn hướng đến chỗ sâu trong núi Thiên Sơn mà đi săn. Càng đi vào sâu, hắn dần dần phát hiện nhiều loại yêu thú cấp cao dần lên. Từ yêu thú nhất giai sơ kì đỉnh, đến trung kì đều thấy.
Hiện tại, hắn đang đối mặt với một con thiềm thừ yêu thú nhất giai hậu kì. Con thiềm thừ cao vài thước, toàn thân màu xanh đen loang lổ. Mỗi lần đánh nhau đều phun ra một chất dịch màu đen khiến Mộc Chiến hơi kinh hãi một chút.
Mộc Chiến né những chất dịch kia, theo quán tính nó bắn lên một khối đá to đằng sau.
Xèo xèo.
Tiếng hoà tan của hòn đá, từ một khối đá to liền bị ăn mòn còn chút xíu. Mộc Chiến né được liền kinh hãi, cái đống này mà dính lên người mình thì không m·ất m·ạng cũng bay một lớp da a.
Vậy là hắn nắm chặc hai nắm đấm lại, chân gối khuỵu xuống vận lực, đạp thẳng xuống đất lao nhanh về phía hắc lục thiềm thừ kia. Con thiềm thừ cũng không chậm, nó đạp cái chân cóc của mình nhảy lùi về sau, miệng thì phồng lên chuẩn bị phun nọc độc ra.
Mộc Chiến thấy biểu hiện của nó, liền lách người né tránh, tiếp tục lao thẳng về phần bụng con cóc.
Con cóc biến sắc, không nghĩ Mộc Chiến linh hoạt đến thế. Nhìn thấy Mộc Chiến lao đến gần đụng phần bụng của mình, con cóc né không kịp, định giơ chân đạp một cái.
Nắm quyền và chân cóc đụng nhau, Mộc Chiến cảm giác mình nện trên một thứ gì đó nhớt nhớt, là lớp nhầy trên thân cóc. Nhờ cái lớp nhầy này mà con cóc đối kháng với một quyền đầy sức mạnh của Mộc Chiến chỉ bị bay lui sau một chút mà không b·ị t·hương.
Ai ngờ nó bị bay lui đụng trúng một cái cây, Mộc Chiến liền thuận thế đấm liên tiếp về con cóc.
Con cóc chật vật không chịu được. Về tốc độ, hắn không nhanh hơn Mộc Chiến là bao, sức mạnh hắn không đọ lại Mộc Chiến. Còn về nọc độc lợi hại nhất của hắn thì cần phải tích đủ thời gian ít nhất là vài giây để phóng, nhưng Mộc Chiến nào để yên cho con cóc.
Con cóc chật vật thì Mộc Chiến cũng không kém, mọi thứ của hắn chỉ nhỉnh hơn một chút, kèm thêm lớp nhầy trên thân, mọi quyền hắn đánh vào đều gây ra rất ít sức sát thương.
Dây dưa một hồi rất lâu, con cóc mắc phải sai lầm khi lùi ngay vũng bùn lầy, khiến nó bị bất ngờ mà trượt chân. Mộc Chiến liền nhanh chân nhanh tay đấm thẳng vào mắt nó, một trong những yếu điểm của yêu thú.
Bị đánh trúng hai mắt, con cóc gào lên một tiếng đau đớn, định mở miệng cắn Mộc Chiến. Mộc Chiến tuỳ ý để nó mở, sau đó vận khí xuất thẳng vào họng của nó khiến cổ họng con có nổ oành một tiếng.
Không qua bao lâu, cuộc dây dưa cũng đến hồi kết. Con cóc nằm c·hết một bên Mộc Chiến đang thở hồng hộc. Hắn mất quá nhiều sức cho con cóc này rồi.
Mộc Chiến tiến đến, móc ra yêu đan của nó rồi ngồi khoanh chân luyện hoá sức mạnh.
Sau mấy ngày săn lùng yêu thú cùng dược thảo, hắn đã hoàn thành hình dạng của chiếc lá thứ bảy, chiếc lá thứ tám cũng bắt đầu mới nhú lên.
Dược thảo hắn cũng tìm được một vài loại cấp thấp, vì mùi hương quá mức nhạt, nên hắn còn chả bỏ thèm ăn, quăng vào một góc của trữ giới vật chỉ.
Trời đã chuyển tối, Mộc Chiến sau khi nghỉ ngơi liền bắt mấy con thỏ rừng để nướng ăn. Mộc Chiến nhớ theo cách làm lửa của dân làng nên dù hắn không thể dùng linh lực để tạo lửa, cũng có thể nấu nướng ngon lành.
Giờ Mộc Chiến ngồi sát bên cạnh ngọn lửa để nướng thịt, hắn mới phát hiện mình mười phần bài xích cái loại nóng bức này. Đó là một sự căm ghét từ trong bản năng đối với ngọn lửa, thay vào đó, hắn thích được cảm giác gần gũi với đất hơn. Mát mẻ, dễ chịu, còn khiến hắn khôi phục nhanh hơn.
Qua mấy ngày này, hắn cũng liền để ý, hắn dù không có linh căn để câu thông linh khí trong thiên địa, nhưng khi hắn ngồi xuống thổ nạp, linh khí thiên địa vẫn ùa ùa vào cơ thể hắn thông qua các lỗ chân lông trên cơ thể.
Hắn chỉ cần tầm nửa canh giờ, để từ trạng thái hoàn toàn kiệt sức khôi phục về đỉnh phong.
Lại qua tiếp mấy ngày, hắn vẫn đi săn lùng đánh g·iết các loại yêu thú, nhặt một ít dược thảo. Cái lá thứ tám cũng gần như hoàn thiện.
Hắn liền theo đường cũ trở về làng. Trên đường đi hắn không còn thấy tráng sĩ nào, có lẽ họ đã về trước.