Khi về đến làng, Mộc Chiến chào hỏi hai vị tráng sĩ một tiếng. Hai người cũng vui vẻ chào lại, sau đó để Mộc Chiến vào làng.
Trên quãng đường về nhà của mình, Mộc Chiến cố gắng tìm kiếm thân ảnh của Mộng Linh Nhi, nhưng không thấy nàng đâu. Thế là đành phải về nhà của mình.
Hắn nghĩ chắc Mộng Linh Nhi đang nghỉ ngơi trong nhà, dù sao cũng là giữa trưa rồi.
Đến trước nhà của Mộng Linh Nhi, hắn gõ cửa hỏi xem nàng có ở nhà không, Thạch Cửu trưởng làng tiếng đã vọng ra:
“Mộc Chiến đã về sao, hài tử ngươi đi hơi lâu đấy nhé, nhoáng cái gần nửa tháng rồi.”
“Mau vào xem tiểu Linh Nhi đi, nha đầu này hôm qua bỗng dưng đổ bệnh, trong làng cố gắng như nào cũng không chữa được.”
Mộc Chiến nghe lời đầu liền cười cười xấu hổ, nghe lời sau thì thoắt cái chạy vào trong phòng.
Thấy Thạch Cửu trưởng làng ngồi cạnh Mộng Linh Nhi đang nằm trên giường, sắc mặt trắng bệnh, toàn thân đổ mồ hôi toả ra nhiệt lượng nóng bức. Thân thể gầy đi rõ ràng, nhìn có vẻ bệnh khá nặng.
Thạch Cửu trưởng làng vắt hết đợt khăn này đến đợt khăn khác, nhưng nàng vẫn không bớt sốt đi.
Mộc Chiến gấp gáp đi đến bên cạnh, hỏi thăm Mộng Linh Nhi một chút, nhưng nàng lại không đáp, chỉ nằm mà thở dốc.
Hắn hướng về Thạch Cửu trưởng làng nói:
“Trưởng làng có biết tại sao nàng lại bị như vậy không?!?”
“Không rõ, tự nhiên nha đầu này đột nhiên bị như thế!”
“Trưởng làng, đợt này ta ra ngoài lịch luyện có một chút dược thảo, để ta ra ngoài pha chế dược thuốc cho nàng uống.”
“Dược thảo? Tốt quá rồi, ngươi nhanh đi đi!”
Mộc Chiến gật gật đầu, cầm lấy cái bình để chứa nước thuốc đi lấy nước ở thác nước sau lưng làng.
Khi hắn bước đến gần bên bờ hồ, hắn lại cảm nhận được khí tức kì quái từ phía sau lớp sương mờ, có vẻ nóng bức hơn khiến hắn hơi khó chịu.
Nhưng lạ thay, lần trước đến nơi này, hắn phải nhúng tay xuống nước hồ mới cảm nhận được, lần này chỉ tới gần thôi đã thấy.
Kì quặc nhưng nghĩ không ra, hắn lấy dược thảo ra nghiền nhỏ, sau đó đưa vào cái bình đã múc đầy nước. Hắn chuẩn bị cho nàng ba bình, nghĩ chắc chừng này dư dược hiệu cho nàng lành bệnh rồi.
Xong xuôi, hắn ngoái đầu nhìn lại thác nước một chút, rồi rời đi đến nhà của Mộng Linh Nhi.
Khi vào phòng lại, hắn lại bất ngờ một phen. Hắn dĩ nhiên thấy Mộc Linh Nhi có vẻ lại gầy đi thêm chút nữa. Biến đổi này rất nhỏ, Thạch Cửu trưởng làng không thể phát hiện, nhưng không thể qua được mắt hắn.
Sao người lại biến đổi nhanh được như thế, bệnh phải nặng đến đâu cơ chứ?
Thế là hắn vội vàng bước đến cạnh giường, đổ nước thuốc vào miệng Mộng Linh Nhi, hi vọng có thể thấy nàng khoẻ mạnh lại.
Phụt.
Nhưng không, dù là nước thuốc chế ra từ dược thảo có thể trị bách bệnh cho phàm nhân, nhưng khi Mộng Linh Nhi uống vào liền thổ huyết, gương mặt càng trắng bệnh hơn, thân thể lại càng gầy gộc đi một chút nữa.
Hắn biết sắc, Thạch Cửu trưởng làng cũng ngơ ngác nhìn Mộng Linh Nhi rồi nhìn về phía Mộc Chiến.
Rõ ràng, người ngốc cũng biết do nước thuốc của Mộc Chiến mới khiến Mộng Linh Nhi đột nhiên trở nặng hơn.
Vừa nghĩ đến đây, hắn liền lắc lắc đầu. Tu sĩ còn muốn đi hại một phàm nhân sao, không rảnh cũng bị khùng. Phất tay một cái liền c·hết, cũng không ai dám báo thù.
Thế là Thạch Cửu trưởng làng liền chờ đợi Mộc Chiến giải thích.
Mộc Chiến thấy nàng như vậy thì trong đầu xẹt qua những ý nghĩ, chắc hẳn là do nước thuốc.
Nhưng dược thảo mình hái đảm bảo ổn định, địa phương mọc cũng không có độc tố gì, cho dù là có thì có thể qua mặt được mũi của mình hay sao?
Như vậy, chắc chắn là do cái nước ở hồ ấy.
Hắn liền hỏi:
“Trưởng làng, mấy ngày gần đây trong làng có ai bị giống nàng không?”
“Không, không có ai bị bệnh cả! Mộc Chiến, nha đầu làm sao?”
“Vậy người trong làng dùng nước ở hồ như thế nào?”
“Hầu hết mọi người đều trữ nước đủ dùng cho một đến hai tháng, bây giờ chỉ còn hơn một tháng nữa là đến nửa năm, nên ta khuyên mọi người đi lấy nước sớm một chút.”
“Vậy nàng mấy ngày gần đây có sử dụng nước ở hồ không.”
“Hài tử ngươi hỏi vậy là sao? Ai mà chẳng sử dụng nước ở hồ?”
“À, là ta hỏi thiếu, ý là nàng có sử dụng nước mới ở hồ gần đây không.”
Thạch Cửu nghe Mộc Chiến hỏi vậy trầm ngâm một chút:
“Hình như hôm qua, nha đầu này có ra múc nước mới thì phải, còn việc sử dụng chưa thì ta không rõ.”
“Vậy thì chắc chắn là thế rồi! Do cái nước này ở hồ! Đây chính là di chứng của nước hồ nửa năm sau mọi năm bộc phát.”
“Không thể nào, còn tận hơn một tháng nữa mới đến nửa năm a!”
“Ta cũng không rõ, nhưng rõ ràng là do nước ở hồ gây nên!”
Dứt lời, Mộc Chiến nhìn về phía Thạch Cửu trưởng làng, nói:
“Trưởng làng, nếu như ngài tin tưởng, hãy để ta yên tĩnh chữa trị cho Linh Nhi một lát!”
Thạch Cửu nghe thế, cũng không ngần ngại gật đầu. Hắn biết cái gì mà Mộc Chiến làm hại tiểu Linh Nhi là vô căn cứ, thêm nữa có lẽ thủ đoạn cứu chữa người của Mộc Chiến không muốn để lộ ra, hắn cũng không tò mò, cho nên liền đồng ý đi ra ngoài.
Đợi Thạch Cửu trưởng làng đi ra ngoài, Mộc Chiến nhìn về phía Mộng Linh Nhi đang tái nhợt, khoé miệng vẫn còn rỉ ra máu.
Mộc Chiến liền giải trừ Hoá Nhân Quyết, biến đổi lại thành tóc xanh, sau đó hắn vạch nhẹ tay đưa lên miệng Mộng Linh Nhi.
Từng giọt máu màu xanh chảy vào miệng nàng, lập tức, một cỗ đại lượng sinh cơ toả ra khắp cơ thể.
Gương mắt tái nhợt dần trở nên hồng nhuận, khí sắc cũng trở nên tốt hơn. Cơ thể bị gầy gộc cũng phục hồi như ban đầu.
Mộc Chiến thấy vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, lau lau mồ hôi lạnh trên trán. Hắn coi như một phần hại Mộng Linh Nhi a, nàng có mệnh hệ gì hắn không tha thứ nổi cho bản thân.
Không bao lâu, Mộng Linh Nhi liền nhíu nhíu đôi mắt rồi mở nhẹ ra. Vẫn đôi mắt trong veo đen láy ấy, dịu dàng như mặt nước.
Mộc Chiến mừng rỡ, kêu lên:
“Linh Nhi, muội đã tỉnh a! Doạ ca c·hết.”
Thạch Cửu trưởng làng chưa đi xa, liền nghe Mộc Chiến hét toáng lên, giật mình quay về phòng Mộng Linh Nhi.
Mộng Linh Nhi chớp chớp đôi mắt, sau đó nhìn về Mộc Chiến và Thạch Cửu trưởng làng:
“Ca, trưởng làng gia gia, ta làm sao vậy?”
“Muội hôm qua đột nhiên trở bệnh, ca may mắn cứu chữa được đấy.”
Mộng Linh Nhi nghe vậy liền ngọt ngào cười:
“Cảm ơn ca, ca là tốt nhất!”
“Khụ khụ, đừng quên ta chứ.”
Thạch Cửu trưởng lão ho khan nhẹ tiếng, hai đứa hài tử này suốt ngày liếc mắt đưa tình, làm mặt già lão nhân gia ta đây cũng biết xấu hổ thay.
Hai ngươi liền biết mình mới thất thố, xấu hổ đỏ mặt cười cười một tiếng.
“Linh Nhi, muội cảm thấy người sao rồi?!”
“Ừm, rất khoẻ a, không còn mệt nữa.”
“Hảo hảo.”
Mộc Chiến vui vẻ đáp một tiếng.
Lúc này Thạch Cửu trưởng làng lại lên tiếng:
“Tiểu Linh Nhi, nha đầu ngươi sao lại đột ngột bị bệnh vậy?”
“Ta cũng không rõ trưởng làng gia gia, ta nhớ hôm qua sau khi ta đi múc nước ở bờ hồ về liền cảm thấy chóng mặt, nên lên nằm nghỉ một chút. Sau đó không nhớ gì nữa.”
“Rõ ràng là nước có vấn đề, kì quái, trưởng làng bảo còn tận hơn một tháng mới đến nửa năm cơ mà!”
Mộc Chiến nghe nàng nói, liền khẳng định nước hồ có vấn đề, liền quay qua nói:
“Trưởng làng, ta đi xem hồ nước đó một chút, ngài ở đây chăm sóc Linh Nhi nhé!”
“Được, cẩn thận đấy!”
Mộc Chiến gật gật đầu, Mộng Linh Nhi khoẻ rồi nên hắn cũng không lo, liền đi lại về phía hồ nước.