Thần Thụ Chí Tôn

Chương 25: Dị Hoả?



Chương 23: Dị Hoả?

Khi hắn đến gần, lần này cách bờ hồ cả trượng đã cảm thấy khí tức ấy rồi.

Nó nóng bỏng hơn, nhưng thỉnh thoảng lại ôn dịu, cũng khá giống lần đầu hắn tiếp xúc.

Hắn vòng qua bờ hồ, đi thẳng về phía thác nước. Đứng trước lớp màn sương mờ, hắn cảm nhận khí tức càng mãnh liệt hơn.

Hắn do dự một chút, rồi đi xuyên qua màn sương đó để xem trong đó có chuyện gì.

Khi hắn đi qua, sức nước trên thác đổ xuống nặng chừng trăm cân. Phàm nhân đúng là nhận quả này thì không c·hết cũng tan xương nát thịt. Ngay cả hắn cũng khuỵu chân xuống một chốc, liền đứng thẳng.

Bước vào, hắn phát hiện, hoá ra sau lớp màn sương không phải là lớp đá núi, mà là một hang động.

Hang động tối om, không có tí ánh sáng nào. Nhưng cái khí tức ấy lại càng mạnh mẽ hơn.

Mộc Chiến hoá giải Hoá Nhân Quyết, đổi qua trạng thái lục biến, đôi mắt xanh thăm thẳm như nhìn thấu vạn vật. Dưới đôi mắt này, hắn có thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh.

Hang động kích thước cũng không lớn, cao chừng hai người trưởng thành mà thôi.



Trong hang động có một dòng suối, bắt nguồn từ sâu trong hang động, phối hợp với thác nước đổ nước ra bờ hồ.

Hắn đi men theo đường nước, hướng về phía khí tức kia. Càng đi vào sâu, hắn cảm thấy càng nóng bức.

Khó chịu a, cho cái gì mát tí được không.

Hắn liền nghĩ liền dùng tay định múc tí nước suối tạt người cho mát, nhưng vừa đụng vào thì bỏng cả tay. Hừ hừ, ta nhịn.

Đi chừng nửa canh giờ, khí tức càng ngày càng nóng. Cũng may thỉnh thoảng nó lại ôn dịu, khiến Mộc Chiến cảm thấy dễ chịu đôi chút.

Cái này giống như thử thách dành cho hắn, rất nóng a. Thêm bản thân là thần thụ, rất ghét hoả. Vậy mà để hắn ở trong này lâu như vậy, tâm tính hắn trở nên kiên cường rất nhiều rồi.

Cuối cùng, hắn cũng đã đến cuối dòng suối.

Tại vị trí đó, có một luồng nước nóng phun trào từ phía dưới mặt đất bắn lên qua một cái hố, còn toả ra ánh sáng nhè nhẹ.

Hắn nhìn về phía trong cái hố, phát hiện, có một mạch nước ngầm. Ben cạnh mạch nước ngầm đó, có một cái cành khô trơ trọi lá cắm xuống lòng đất.

Kì quái là, trên đỉnh của cái cành khô toả ra một đốm lửa kêu tí tách. Hắn biết, cái nóng bức này do cái đốm lửa kia tạo ra.



Nhìn một hồi, khó hiểu càng nhiều, đốm lửa kia cháy như một cây đuốc, nhưng không làm cháy cành khô kia, còn nước bên cạnh thì bốc hơi liên tục, mạch nước ngầm luôn tuôn trào.

Một điều nữa, ngọn lửa bé xíu xiu kia sao lại toả ra nhiệt lượng nóng đến như thế. Rõ ràng cả lửa trại to đùng cùng không nóng như vậy.

Mộc Chiến bình tĩnh nhưng cũng tò mò không thôi, nhảy xuống cái hố, từ từ tiến đến cái cành khô kia.

Lúc này cái cành khô ấy biến đổi, hoả diễm trên đỉnh rực rỡ lên, đốt cháy luôn cả cành khô, sau đó lại hoá thành một ngọn lửa màu xanh.

Ngọn lửa màu xanh này làm Mộc Chiến cảm thấy vô cùng thoải mái, lại ẩn ẩn cảm giác vô cùng tương thích với bản thân của mình.

“Không lẽ… đây là dị hoả mà Đại Chu đám người từng đề cập đến sao.”

Dị Hoả, một trong những thiên địa kỳ vật do thiên địa sản sinh. Theo Đại Chu đám người nói, bọn hắn chưa từng được thấy dị hoả, nhưng lại có nghe đến. Vì đây là những thứ mà những luyện đan sư vô cùng hứng thú, thậm chí khi biết được có Dị Hoả ở đâu, có thể liều cả mạng để tranh đoạt.

Dị Hoả có thể giúp tu sĩ gia tăng thực lực chiến đấu, nhưng đối với luyện đan sư, Dị Hoả có thể giúp họ nâng cao phẩm giai đan dược, thậm chí còn giúp họ vượt cấp luyện đan.



Đan dược theo Đại Chu đám người biết, cũng giống võ kỹ chia theo từng giai đan dược, phân thành bốn loại từ hạ phẩm đến cực phẩm. Như Hồi Khí Đan hắn dùng lúc trước là nhất giai trung phẩm đan dược.

Quay trở lại, ngoại trừ Dị Hoả, còn có các thiên địa dị vật khác, như Dị Thuỷ, Dị Mộc,… nhưng tất cả đều phải phù hợp với linh căn của mỗi người, nếu không cố chấp hấp thu thì dễ dàng bị bạo thể mà c·hết.

Mỗi người thường chỉ có thể hấp thu một đến hai loại thiên địa di vật, trừ những người tu luyện pháp quyết đặc thù.

Mộc Chiến hắn, cũng được xem như là một dạng thiên địa dị vật. Nhưng lại cao cấp hơn nhiều, giống như tồn tại Đế Hoàng trong chúng sinh vậy. Do đó hắn mới được gọi là thiên mệnh nguyên chủng.

Mộc Chiến nhìn thấy sự biến đổi bất ngờ như thế, liền đinh ninh nó là một loại Dị Hoả. Nhưng quái lạ là, đối với hắn mà nói, Dị Hoả là thập phần bài xích, không cách nào hắn lại cố gắng tiếp cận.

Do thỉnh thoảng Dị Hoả này lại toả ra một luồng khí tức ôn hoà, lại cảm giác thân thuộc với hắn nên hắn mới tò mò.

Với tay định bắt lấy đoàn hoả diễm màu xanh, đột nhiên nó lại biến đổi thành lại dạng cành khô ban đầu, toả ra nhiệt lượng nóng bức khiến ngón tay của Mộc Chiến b·ốc c·háy.

Hắn vội vàng co rụt tay lại, mắt lại đăm đăm vào Dị Hoả.

Lúc này, nó mới là Dị Hoả, vậy còn trạng thái hoả diễm màu xanh đó là sao?

Hắn không hiểu, chỉ đành quan sát. Ngồi cạnh Dị Hoả làm hắn nóng bừng cả người, mồ hôi đổ ròng ròng.

Sau một hồi lâu, cành khô lại biến đổi về lại ngọn lửa màu xanh ôn hoà.

Không chút do dự, Mộc Chiến nhân cơ hội này bắt lấy hạch tâm của hoả diễm, cái mà được người ta gọi là hoả chủng.

Dễ dàng bắt lấy, Mộc Chiến liền chần chờ một chút, liền nuốt thẳng vào bụng với ý định luyện hoá nó.