Thần Thụ Chí Tôn

Chương 29: Mộc Chiến Và Tô Đại



Chương 27: Mộc Chiến Và Tô Đại

Cự trảo đến càng gần, dân làng kêu la khắp nơi.

Chợt.

Đùng một tiếng.

Cự trảo vỡ nát, tan biến trên không trung.

Một thân ảnh nghiêm nghị đứng trước Mộng Linh Nhi. Cao lớn, tuấn mỹ, cương nghị đối diện gương mặt trắng bệch của nàng.

Mộng Linh Nhi nghe thấy t·iếng n·ổ, giật mình một cái, liền he hé mở mắt ra.

Đập vào mắt nàng là một gương mặt của một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi rất quen thuộc.

Là thân ảnh hoà ái luôn chọc nàng cười, là thân ảnh lo lắng cho nàng khi đổ bệnh, là thân ảnh đã hứa bảo vệ cho mình.

Là thân ảnh mà nàng luôn chờ đợi. Nàng thì thào.

“Ca, ca,..”

Sau đó lao vào lồng ngực của Mộc Chiến ôm chặt lấy mà khóc to. Nàng sợ hãi đến vỡ oà, giờ đây chỉ cần thân ảnh này đứng đây, nàng không còn lo lắng nữa.

Mộc Chiến cũng ôm chặt lấy Mộng Linh Nhi, vuốt vuốt cái đầu nhỏ của nàng một chút, rồi tách ra, lau đi nước mắt trên gương mặt của nàng. “Ca đã hứa sẽ bảo vệ muội! Tin ca!”

“Ừm..”

Xong, hắn để Mộng Linh Nhi bên cạnh Thạch Cửu trưởng làng, lão nhân gia lên tiếng:

“Hài tử, hãy cẩn thận!”

“Được, trưởng làng!”

Dứt lời, Mộc Chiến quay ngoắt lại nhìn đám người Hắc Thủ Bang, cười lạnh khinh thường:

“Một đám tu sĩ đi khi dễ phàm nhân, rất ưu việt phải không?”

“Ngươi là kẻ nào?”

Tô Đại từ khi Mộc Chiến xuất hiện đã thấy người đến thực lực không tệ, nhẹ nhàng phất tay liền hoá giải cự trảo. Dù nhìn người hắn nhìn không khác gì phàm nhân cả.



“Không phải các ngươi muốn đến tìm ta sao?”

“Là ngươi g·iết ba người bọn hắn?”

“Là ta!”

Được Mộc Chiến xác nhận, Tô Đại cười ha hả, ánh mắt đầy sát khí nhìn về Mộc Chiến như muốn thiên đao vạn quả hắn.

“Tiểu tử, không biết ta nên gọi ngươi là can đảm hay ngu ngốc?”

“Đánh thì lao tới, đừng nhiều lời!”

Mộc Chiến lạnh nhạt đáp, nhưng song quyền lại nắm chặt, tinh thần chuẩn bị lên dây cót cả rồi. Hiển nhiên, chỉ có một bên phải sống, nói nhiều lại vô nghĩa.

Tô Đại nghe vậy liền giận tím mặt, định trào phúng một phen. Tiểu tử mới mười lăm, mười sáu tuổi bày đặt anh hùng cứu mỹ nhân.

Nhưng nghe lời phong vân khinh đạm của hắn, Tô Đại lập tức bão nổi, không nói nhiều nữa, phất phất tay một tên thủ hạ lên thăm dò thực lực Mộc Chiến trước.

Tên thủ hạ hiểu ý, vận sức đánh ra một cự trảo màu đen lao đến Mộc Chiến:

“Hắc Thủ Trảo”

Hắc Thủ Trảo - một Phàm cấp Hạ phẩm võ kỹ, là võ kỹ phổ biến nhất trong Hắc Thủ Bang.

Hắc cự trảo lao đến, nhưng Mộc Chiến phất nhẹ tay nó liền nổ tung, sau đó thoắt cái như tốc biến trước mặt tên thủ hạ, đấm nhẹ một quyền vào ngực hắn.

Oành..

Rầmm..

Hai cú nổ vang lên, tên thủ hả bay ngược như diều đứt dây ra xa, lồng ngực lõm xuống một lỗ sâu, khí tức trên cơ thể không còn nữa.

Một quyền đấm nổ.

Đám người Hắc Thủ Bang hít nhẹ một luồng khí lạnh. Đó không phải là tên quèn gì a, hắn là phó bang chủ, thực lực Tụ Linh Cảnh bát trọng. Vậy mà Mộc Chiến chỉ đơn giản một quyền liền đ·ánh c·hết.

Thực lực này phải mạnh như nào.

Tô Đại thấy tên phó bang đùng phát liền c·hết, nhíu chặt lông mày nhìn về Mộc Chiến. Thiếu niên này không đơn giản.



Hắn quyết định chính mình ra tay, bọn thủ hạ khác lên chỉ làm kiến hôi mà thôi, không có ý nghĩa gì.

Tô Đại lao lên, vận dụng toàn bộ sức lực đánh ra một trảo.

“Hắc Thủ Trảo.”

Cũng là võ kỹ ấy nhưng cự trảo hình thành phải to hơn gấp đôi, chênh lệch của hắn với phó bang chủ là như trời với đất.

Mộc Chiến thấy vậy, lay động mười cái lá trong thụ tâm đấm mạnh về phía cự trảo.

Oành…

Bụi mờ tung toé khắp nơi, sau đó tản ra lộ hai thân ảnh.

“Tụ Linh Cảnh đỉnh phong?”

Mộc Chiến kinh ngạc một chút, mới tháng trước nghe là Tụ Linh Cảnh cửu trọng, giờ Tô Đại đã tấn thăng đỉnh phong Tụ Linh Cảnh rồi.

Mộc Chiến kinh ngạc thì Tô Đại cũng kinh ngạc không kém, tiểu tử trước mặt cũng chỉ mười lăm, mười sáu tuổi mà đã có thực lực ngang bằng với mình. Không lẽ là đệ tử thế gia nào đó ra ngoài lịch lãm?

Tô Đại trầm giọng hỏi:

“Tiểu tử, ngươi là người gia tộc nào?”

Tô Đại quả là người lăn lộn trong giang hồ nhiều năm, biết người biết ta, biết có một số người không nên đắc tội được. Vậy nên chỉ đành hỏi gia thế của Mộc Chiến, từ đó suy tính xem có nên trả thù không. Nếu không khéo thì thù không trả được còn bồi mạng mình vào.

“Gia tộc? Lão tử một thân một mình, không có gia tộc rắm thí gì cả!”

Mộc Chiến nghe gia tộc, ấn tượng đầu tiên là La gia và Dự gia. Dù chưa tiếp xúc gì, nhưng hắn cũng nghe Đại Chu kể những việc làm của hai đại gia tộc khiến hắn cảm giác rất chán ghét. Do đó, nghe đến gia tộc hắn không ngần ngại bày tỏ thái độ của mình.

Tô Đại hơi bất ngờ, không nghĩ đến tiểu tử này lại là tán tu? Thật là tán tu sao?

Hắn trầm giọng:

“Tiểu tử, ngươi chắc chứ!”

“Nhiều lời, đánh liền đánh!”

Lập tức Tô Đại không nói nhiều nữa, nếu gia tộc hoặc thế lực đằng sau hắn đến hỏi tội, hắn liền có đường mà lùi.



Thoắt một cái. “Tàn Ảnh Bước”

Tô Đại thi triển một môn thân pháp Phàm cấp Trung Phẩm, tốc độ của hắn gia tăng lên nhiều lắm, mỗi bước đi tạo ra một tàn ảnh như ngưng thực lại.

“Hắc Thủ Bạo”

Tô Đại tiếp tục thi triển ra một Phàm Cấp Thượng phẩm võ kỹ, một tôn đại thủ màu đen xuất hiện từ sau hai cánh tay hắn vồ tới Mộc Chiến. Dĩ nhiên cái Hắc Thủ Trảo lúc đầu chỉ để thăm dò mà thôi. Đây mới là chân chính thực lực của hắn.

Mộc Chiến thấy vậy, vừa hay bị linh lực hắn khắc, liền huy động tám cái lá lung lắc dữ dội, dồn né linh lực vào hai chân và hai tay.

Thoắt một cái, hắn giật người lùi về phía sau, làm Hắc Thủ Bạo phối hợp với Tàn Ảnh Bước vồ hụt, nhưng Tô Đại đắc thế không chừa đường lùi. Hắn tiếp tục thi triển Hắc Thủ Bạo về phía Mộc Chiến.

Khi né được hầu hết các Hắc Thủ Bạo, Mộc Chiến lắc người hướng về đầu Tô Đại đấm mạnh.

Tô Đại thấy vậy, hai tay lập tức hoá đen, đỡ lại đòn đánh của Mộc Chiến.

“Hắc Thủ Lân Giáp”

Thêm một Phàm cấp Trung phẩm võ kỹ, quả nhiên không hổ là thủ lĩnh Hắc Thủ bang.

Keng..

Âm thanh v·a c·hạm như kim loại vang lên, Mộc Chiến tay tê rần, như đấm phải khối sắt.

Đấm không thành công, lắc người nhẹ một cái, vung chân tung một cước quét ngang phần hông của Tô Đại. Mộc Chiến sau những ngày tháng lăn lộn với yêu thú, tốc độ xử lý và ứng biến tình huống của hắn đã trở nên rất nhạy bén rồi.

Bất ngờ, Tô Đại không né kịp, liền ăn một cước.

Phanh.

Tô Đại b·ị b·ắn ra xa, Phốc một ngụm máu tươi.

Hắn trừng trừng nhìn Mộc Chiến, lau v·ết m·áu nơi khoé miệng một cái, ánh mắt ngưng trọng lên. Thực lực của Mộc Chiến không kém hắn chút nào, thậm chí còn có phần nhỉnh hơn dù cho hắn không sử dụng bất cứ võ kỹ gì.

Hai người sau khi tách ra, lại tiếp tục lao vào nhau đánh đấm túi bụi.

Oanh oanh bùm bùm…

Tiếng v·a c·hạm kinh thiên vang vọng khắp nơi. Hắc Thủ Bang đám người không nghĩ đến có một tiểu tử đánh ngang tay với Tô Đại thủ lĩnh, thậm chí còn ở thế thượng phong.

Dân làng thấy cảnh này liền vui vẻ hoan hô, cổ vũ nhiệt tình cho Mộc Chiến. Ngay cả tiểu cô nương Mộng Linh Nhi cũng dùng hết sức để la to ca ca uy vũ!

Sau một hồi, hai người dừng lại, Tô Đại cắn răng một cái. Có lẽ như thù ngày hôm nay không được báo rồi.

Hắn tức giận nhìn Mộc Chiến, không biết từ đâu ra một tiểu tử chiến lực kinh hãn thế này. Linh lực trong cơ thể hắn đã gần cạn kiệt, nhưng nhìn phía Mộc Chiến hơi thở dốc xíu thôi, linh lực vẫn còn tràn đầy, không thể tiếp tục, nếu không hắn chắc chắn bại.