Qua mấy ngày thử nghiệm với các loại yêu thú trên núi Thiên Sơn, Mộc Chiến có thể khẳng định rằng, vào nửa năm đầu thì nước ở hồ sẽ do trạng thái hoả diễm màu xanh lan toả năng lượng. Vì hoả diễm ở trạng thái này có thể giúp Mộc Chiến ngoại trừ tăng cường tu vi, còn có phục hồi thể lực cũng như khả năng lành lặn v·ết t·hương nhanh hơn.
Hoả diễm lan toả năng lượng vào nửa năm cuối, là trạng thái bất lợi, vì trạng thái này hoả diễm dàng thêu cháy và hấp thụ sinh cơ.
Còn tại sao hoả diễm bất lợi bộc phát sớm hơn một tháng, hắn nghĩ có lẽ do mình chạm vào hồ nước trước đó, khiến cho luồng khí bị dao động, hoả diễm không ổn định.
May mắn, chỉ bị mất ổn định nhẹ, nếu không với thân thể phàm nhân như Mộng Linh Nhi, sợ là đã hương tiêu ngọc vẫn.
Đạt được kết luận về sau, Mộc Chiến an lòng, không còn lo lắng Mộng Linh Nhi sẽ phát bệnh như thế nữa.
Giờ trời cũng đã sáng, nên về làng nghỉ ngơi một phen.
Rời đi núi Thiên Sơn, tốc độ hắn giờ đã rất nhanh, chỉ khoảng nửa canh giờ liền đến cổng làng. Mộc Chiến đang hào hứng về ăn chút điểm tâm cùng Mộng Linh Nhi, liền nghe thấy tiếng ồn ào từ trong làng vọng ra.
Hắn nhíu nhíu mày một chút, đi vào trong làng, liền nghe những tiếng quát lớn.
“Người là ai g·iết! Giao hắn ra đây! Không ta đồ sát cả làng!!”
“Tha cho các ngươi đám tiện dân này một mạng chó để sống, thế mà còn nhờ người cắn chúng ta, thật đúng là muốn c·hết!”
“Ta đếm đến ba! Không ra đừng trách ta độc ác!!”
Mộc Chiến lúc này quan sát, thấy dân làng đang run rẩy quỳ gối xuống trước những tên mặt sẹo đầy dữ tợn. Bọn chúng thân thể cao lớn, trên người đều toả ra khí tức áp bách về phía dân làng, khiến bọn họ sắc mặt trắng bệch, lưng toát đầy mồ hôi.
Nhất là tên thủ lĩnh đứng đầu nhìn khoảng ba mươi đến bốn mươi tuổi, trên mặt có một cái sẹo dài từ mi mắt đến khoé miệng, thân khoác một chiếc áo choàng thêu một cự đại thủ màu đen.
“Tiên nhân đại nhân a, chúng ta chỉ là phàm nhân, làm sao có thể g·iết tu sĩ!”
“Tài vật hằng năm đều cống đủ cho các ngươi, làm sao lại muốn vu oan giá hoạ cho chúng ta!”
“Tiên nhân tha mạng a!”
Từng tiếng khóc rống của dân làng vang vọng, cả những tráng sĩ cũng đang cắn chặt răng vì tức giận, mắt phiếm hồng muốn bão nổi nhưng lại bất lực.
“Câm mồm! Không nói nhiều! Nam g·iết, nữ bắt lại để huynh đệ chúng ta hảo hảo hưởng thụ một phen!”
“Hừ!! Dám động người của Hắc Thủ Bang ta, phải cho các ngươi biết thế nào là sống không bằng c·hết!!!”
Tiếng thét âm u đầy sát khí toả ra từ Tô Đại đồng bọn xung quanh cũng nhao nhao bộc phát toàn bộ khí tức.
Các tráng sĩ không chịu đựng được nữa, tất cả đều nhao nhao đứng lên, gầm lớn:
“Lão tử không nhịn được! Muốn c·hết liền chiến đấu tới c·hết!”
“Thà tử chiến không chịu nhục!”
“Đúng! Dù c·hết cũng phải lột bọn hắn một lớp da!”
Bọn hắn tay cầm chặt v·ũ k·hí, nào đao nào kiếm nào thương có đủ cả, xông lên về phía Hắc Thủ Bang.
“Hừ! Mấy con kiến hôi vùng vẫy!”
Một tên quèn trong Hắc Thủ Bang đánh ra một chưởng, cự đại thủ màu đen bắn vào đám người tráng sĩ khiến họ oanh oanh văng xa nhiều thước, miệng rỉ máu, toàn thân nhiều v·ết t·hương nặng nề.
Một chiêu.
Duy nhất một chiêu khiến hơn ba chục tráng sĩ đã bại. Dù chưa c·hết cũng trọng thương rồi.
Phải nói, do thân thể của họ hằng ngày hằng năm sử dụng nước ẩn chứa khí tức của hoả diễm màu lục, nên rắn chắc và mạnh mẽ hơn phàm nhân bình thường.
Nhưng đối với tu sĩ, đó vẫn là chưa đủ.
Tên thổ phỉ Hắc Thủ Bang nhếch miệng cười lạnh, nhưng trong phút chốc liền hơi khó coi. Dĩ nhiên không đ·ánh c·hết một người nào. Khốn kiếp! Đám khốn kiếp này hơi dai đấy. Dám làm bản đại gia đây xấu mặt, ta khiến các ngươi c·hết thật thảm.
Hắn định vung tay đánh ra một chưởng nữa, nhưng Tô Đại ngăn lại.
“Cho các ngươi cơ hội cuối cùng! Giao ra thủ phạm, có thể suy nghĩ tha cho các ngươi một mạng!”
Tô Đại dĩ nhiên không phải thương xót gì dân làng, hắn chỉ không muốn bọn hắn điên lên t·ự s·át c·hết sạch thì không biết thù của đệ đệ mình báo như nào. Một khi biết được thì,.. hắc hắc. Hắn cười lạnh trong lòng trầm giọng quát.
Dân làng không nói gì nữa, bọn họ cũng không thật sự biết ai đã g·iết đệ đệ của Tô Đại hắn. Chỉ có bốn người biết, đó là Thạch Cửu trưởng làng, Mộng Linh Nhi và hai người Tôn ca, Dụ ca.
Bốn người họ mặc dù biết, nhưng lại không muốn báo tên ra. Ân nghĩa của Mộc Chiến chưa trả hết nổi, làm sao còn có thể hắn đi gặp mấy tên điên này.
Dù biết có lẽ không nói, dân làng sẽ c·hết. Nhưng nếu biết, nói ra thì dân làng còn sống nổi sao? Lũ này ác bá đào đâu lòng nhân từ? Huống hồ, nếu dân làng ai mà biết, cũng đều không nói ra.
“Tốt! Các ngươi đã muốn c·hết, ta thành toàn!”
Sau đó hắn phất phất tay, một tên thủ hạ lao đến trước mặt Thạch Cửu trưởng làng. Hắn lao nhanh như tên bắn, nhưng Mộng Linh Nhi từ đâu đã nhanh chóng che chắn trước mặt.
Nàng không muốn trưởng làng gia gia c·hết. Nước mắt chảy dài vì sợ hãi, nhưng vẫn lộ vẻ kiêng cường, bất khuất.
Tên thủ hạ thấy thế tay liền dừng lại, âm dương quái khí một tiếng:
“Khặc khặc, tiểu nương bì thật xinh đẹp, theo gia về hầu hạ, ngươi sẽ sớm dục tiên dục tử!!”
“Ngoạ tào, cái chỗ kiến hôi ở cũng có một tiểu nha đầu xinh đẹp như vậy!”
“Hắc hắc, như này thì nhất thủ lĩnh rồi! Hi vọng chừa cho tiểu để một chén canh.”
Rất nhiều âm thanh ô uế cất tiếng, từng ánh mắt đầy dâm tà của Hắc Thủ Bang rơi vào người Mộng Linh Nhi như muốn ăn tươi nuốt sống.
Mộng Linh Nhi sợ hãi đến trắng bệch, vốn dĩ nàng đang núp sâu ở trong nhà, nhưng thấy trưởng làng gia gia phải c·hết, không đành lòng liền lao ra che chắn.
Giờ đối diện mười mấy tên tu sĩ áp bức khí thế, nàng hoảng hốt nhưng không làm gì được.
“Hắc hắc, tiểu nương bì đi theo ta thôi!”
Một cự trảo to lớn hướng đến Mộng Linh Nhi như muốn bao phủ lại. Mộng Linh Nhi tuyệt vọng, nhắm chặt mắt lại, nước mắt chảy dài hai hàng lệ, trong lòng luôn nghĩ:
“Ca, xin lỗi, có lẽ muội không nấu cơm được cho ca ăn nữa rồi!”
Nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ trách móc Mộc Chiến, dù Mộc Chiến đã hứa nhưng không xuất hiện. Nhưng nếu không hi vọng thì lại không thể nào.
Nàng vẫn luôn hi vọng, chờ đợi thân ảnh ấy sẽ ra đánh bại lũ ác bá này, nhưng lại vừa không muốn vì lũ người này quá đông, Mộc Chiến ca ca đi ra chỉ có c·hết mà thôi.
Do đó, nàng không trách móc Mộc Chiến, chỉ đành nhận mệnh mà thôi.