Thần Thụ Chí Tôn

Chương 27: Khả Năng Của Hoả Diễm



Chương 25: Khả Năng Của Hoả Diễm

Trở về trong làng, Mộc Chiến liền đến thăm Mộng Linh Nhi. Lúc hắn tới thấy nàng còn đang lụi hụi nấu cơm tối, liền chạy đến hỏi thăm:

“Linh Nhi, muội không sao chứ?”

Mộng Linh Nhi nghe được âm thanh quen thuộc, liền mỉm cười ngọt ngào về phía Mộc Chiến:

“Muội khoẻ rồi, cảm ơn ca! Ca đến đây, dọn cơm rồi ăn cùng muội luôn nào.”

“Hảo.”

Mộc Chiến dọn cơm rồi cùng ngồi ăn cơm với Mộng Linh Nhi. Không khí này thật ấm cúng, như khi đi làm xa được ăn bữa cơm gia đình.

Bữa ăn cũng không có gì quý giá, nhưng Mộc Chiến ăn thì lại thấy rất ngon, vì đây là của Mộng Linh Nhi tự tay nấu, cũng vì được ngồi ăn cùng nàng a.

Vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ, xong xuôi, Mộng Linh Nhi pha trà mời Mộc Chiến.

Nhớ ra điều gì đó, nàng liền tò mò hỏi:

“Đúng rồi, ca có tìm hiểu được gì không? Nước ở hồ có vấn đề gì không?”

A, giờ hắn mới nhớ là phải điều tra việc ở nước hồ. Chậc chậc, đau quá liền quên béng đi.

Hắn trầm ngâm một tiếng suy nghĩ. Có lẽ vấn đề của hồ nước nó nằm ở Dị Hoả mà mình thu thập được. Nhưng đến cùng là vấn đề gì thì hắn chưa biết. Có lẽ mai lại đi tìm hiểu một phen.



“Ca vẫn chưa tìm được vấn đề, để mai ca thử tìm hiểu lại xem sao!”

Mộc Chiến lắc lắc đầu đáp. Sau đó liền bỏ qua vấn đề này hỏi thăm lại Mộng Linh Nhi.

Hỏi xong, hắn liền kể cho Mộng Linh Nhi về những ngày đi săn bắt yêu thú. Lúc kể còn tinh nghịch thêm tí mắm, chút muối doạ cho tiểu nha đầu sợ hãi, sau đó lại trang bức một chút chọc nàng cười phá lên.

Mộc Chiến và Mộng Linh Nhi nói chuyện đến khuya rất vui vẻ. Quan hệ giữa hai người càng ngày càng thân thiết hơn rất nhiều. Mặc kệ sự khác biệt phàm nhân hay là tu sĩ, không ai quan tâm đến vấn đề này, hoặc có khi còn nhỏ quá nên không hiểu.

Bọn hắn chỉ biết, những giây phút này không gì có thể đánh đổi được. Hạnh phúc tìm đâu xa, ở ngay đây chứ đâu.

Đến khuya, Mộc Chiến liền từ biệt Mộng Linh Nhi rồi về phòng ngủ.

Đến tu vi của hắn hiện giờ, có lẽ tương đương với tu sĩ Tụ Linh Cảnh cửu trọng, vốn không cần thiết phải ngủ. Nhưng hắn mệt a, nhất là quả ăn hoả chủng làm hắn đau đến phát ngất, hắn liền mặc kệ, đánh một giấc trước liền nói sau.

Ngày hôm sau, Mộc Chiến dậy khá sớm. Hắn định hôm nay đi ra hồ nước, sau đó lên núi Thiên Sơn một chút tìm hiểu khả năng của Dị Hoả hôm qua thu phục.

Đến hồ nước, hắn không còn cảm giác khí tức mãnh liệt ấy nữa. Thử đưa tay vào nước trong hồ thì thấy nước mát và lạnh hơn bình thường.

Vậy có lẽ dị trạng của hồ nước đã kết thúc rồi.

Thế là hắn bèn hướng về núi Thiên Sơn để tìm hiểu, thuận tiện săn một chút yêu đan để gia tăng thực lực.

Một hồi lâu sau, đối diện hắn lúc này là một con yêu báo nhất giai, thực lực đã đạt đến đỉnh phong nhất giai thập phần khó đánh.



Tốc độ con báo cực kì nhanh, thoắt ẩn thoắt hiện, mỗi lần xuất hiện đều ở phía sau lưng Mộc Chiến, vồ cái trảo đầy móng vuốt sắc nhọn về phía lưng hắn.

Mộc Chiến vừa né tránh, vừa phản công. Lúc mà con yêu báo biến mất muốn xuất hiện phía sau thì hắn đã nhanh chân chạy lên đằng trước để kéo dài khoảng cách.

Sau đó đến khi trảo vồ hụt xuống, hắn xoay người, vung chân đá thẳng vào sườn của con yêu báo. Cú đá lay động toàn bộ chín cái lá của hắn khiến yêu báo đau đớn rên rỉ một tiếng.

Lập tức, nó thịnh nộ, hai mắt đỏ rực lên, há cái miệng to như bồn máu cắn về phía Mộc Chiến.

Nó cắn rất nhanh, cắn hụt liền mở miệng ra cắn lại, căn bản không cho Mộc Chiến thời gian để vận lực.

Né tránh một hồi, Mộc Chiến sau lưng đụng chạm thân một cây cổ thụ. Đối diện với cái miệng báo lao đến, hắn ngồi phệt xuống, con yêu báo cắn thẳng vào thân cây khiến nó gãy rầm rầm.

Mộc Chiến tiếp tục né tránh đi, con yêu báo lúc này đã vô cùng điên cuồng cắn tới.

Hắn thấy, cứ né tránh như thế này liền không phải là cách.

Hắn lập tức động niệm, phát động đoá hoả diễm trong thụ tâm.

Một đoá hoả diễm rực rỡ hiển hiện trong tay, một cỗ áp bức nhè nhẹ khiến con yêu báo e ngại một chút.

Khi con báo lao đến, Mộc Chiến cũng dâng đoá hoả diễm phát động công kích về phía yêu báo.

Bất ngờ xảy ra, khi trảo con báo vồ đến, hoả diễm trong tay đốt phừng phừng thành hư vô. Sau đó, còn lan đến một chi của con báo.



Chi đó vừa tiếp xúc với ngọn lửa liền bị héo khô đi, giống như bị rút đi hết sức sống vậy.

Con báo gầm lên đau đớn một tiếng, định thối lui. Mộc Chiến thấy cơ hội như vậy, không chần chờ đánh thẳng một quyền đầy hoả diễm lên người con báo.

Hoả diễm b·ốc c·háy, thiêu đốt toàn bộ con yêu báo. Không qua bao lâu, con yêu báo gầm lên một tiếng đau đớn, sau đó ngã xuống.

Lúc này, con yêu báo bị hút khô hết toàn bộ sinh cơ, thân thể bị héo úa đến mức trơ xương.

Mộc Chiến thấy thế liền thở phào một cái. Con yêu báo không hổ là nhất giai đỉnh phong a. Chiến lực mạnh, tốc độ nhanh.

Nếu hắn không có hoả diễm, liền phải có một cuộc khổ chiến.

Bỗng, sắc mặt hắn trở nên biến đổi. Hắn cảm nhận thấy, ngọn lửa trong tay dần dần nóng lên, đến khi thêu cháy hoàn toàn con yêu báo, sức nóng của ngọn lửa đủ làm hắn cảm thấy đau đớn.

Lúc này, sức nóng hoàn toàn bị dập tắt, thay vào đó, một luồng linh khí tuôn trào vào trong cơ thể xuất phát từ đoá hoả diễm.

Hắn kinh nghi, phát hiện, từng đoàn linh khí này dung nhập vào cơ thể liền tiến về thụ tâm. Sau đó, chiếc lá thứ mười bắt đầu xuất hiện, mọc ra đối diện với chiếc lá thứ chín.

Mộc Chiến toả ra khí thế một cái, phát hiện sức mạnh của mình như tăng thêm một chút.

Kinh ngạc một hồi, Mộc Chiến liền hiểu. Đoá hoả diễm này có khả năng thêu cháy sinh cơ, hút lấy và chuyển đổi thành sức nóng cho hoả diễm. Sau đó truyền tải thành linh khí nguyên chất đưa vào trong cơ thể Mộc Chiến.

Lượng tuy không nhiều, nhưng lại rất tinh. So với linh thạch hạ phẩm hay yêu đan yêu thú đều tinh hơn không ít.

Thoải mái cùng sung sướng một phen. Như vậy, sắp tới hắn lại có thêm một thủ đoạn để gia tăng tu vi.

Móc yêu đan yêu báo ra, cất vào trong trữ vật giới chỉ. Hắn cảm thấy sau khi chiếc lá thứ mười, cơ thể như bị bão hoà linh khí, khiến hắn không thể dung nạp thêm nữa.