Thần Thụ Chí Tôn

Chương 31: Lưu Lão Ra Tay



Chương 29: Lưu Lão Ra Tay

Lưu lão quan chiến, thấy thiếu chủ của hắn bỗng b·ị đ·ánh ngược ra, nhưng một khắc sau lại tập trung vào hoả diễm trên tay thiếu chủ.

Hắn biến sắc, vội vàng thúc động Thuỷ linh lực dập tắt đám lửa.

Sau một chốc, đám lửa liền tản đi. Hắn cũng thở phào một chốc. Hắn gần như không dập tắt được, cũng may cảnh giới hắn cao hơn Mộc Chiến. Nếu như trong cùng cấp, e là mệnh thiếu chủ phải treo rồi!

Thanh niên vừa sợ vừa giận, mặt vặn vẹo, rõ ràng hắn đã tung ra võ kỹ mạnh nhất của mình, nhưng lại bị Mộc Chiến đánh bay ngược ra, còn bị dính Dị Hoả xém treo cả mạng.

Hắn định cầm kiếm chém c·hết Mộc Chiến, nhưng bị Lưu lão ngăn lại.

“Thiếu chủ, hắn rất mạnh, để ta ra tay thôi! Tránh đêm dài lắm mộng!”

Thanh niên nghe vậy không cam lòng, thân là thiên tài nên không chấp nhận thua cuộc. Nhưng hắn không phải là không biết thời thế, liền gật đầu đồng ý.

Lưu lão hài lòng nhìn về phía thanh niên. Nam nhi co được dãn được ắt sẽ có thành tựu lớn.

Không chần chờ lâu, Lưu lão huy động linh lực bay về phía Mộc Chiến.

Mộc Chiến lúc này cũng bay ngược lui sau, một đường kiếm dài rạch trên tay của hắn, chảy dài thành hàng máu trông thập phần kinh hãi.

Thấy Lưu lão bay tới, hắn trừng mắt một hồi.

Đúng, là ngự trên không trung mà bay tới.

Lão già này là một Dung Huyết Cảnh cường giả.

Không để Mộc Chiến kinh ngạc bao lâu, Lưu lão huy động Thuỷ linh lực tạo thành những cơn sóng đánh về phía Mộc Chiến.

“Lưu Hải Giang Triều.”

Một chiêu Hoàng cấp Hạ phẩm Võ kỹ, cùng một bậc so với Hoả Ảnh Kiếm, nhưng uy lực được thi triển ra bởi Dung Huyết Cảnh cường giả lại thập phần khác biệt.

Mộc Chiến kinh ngạc, những con sóng to lớn thế kia làm sao đỡ được. Hắn vội vàng huy động toàn bộ mười chiếc lá, kèm theo cả hoả diễm, dùng hết sức lực để né tránh.



Liên tiếp cơn sóng đánh tới, quả xứng với tên Giang Triều, Mộc Chiến né được vài cái thì không còn đà để né nữa, trúng chiêu bay ra xa.

Phốc.

Hắn phun một ngụm máu tươi ra, v·ết t·hương trên lồng ngực cũng lộ ra sâu hoắm.

Hắn trọng thương rồi. Hắn đánh quá nhiều trận trong một lúc, mấy cái lá cũng dần dần ảm đạm đi.

Một khi ảm đạm hết, đồng nghĩa với hắn tiêu hao hết linh lực.

Hắn nhìn thân ảnh Lưu lão bay trên trời, khoảng cách cũng không xa lắm, tầm vài trượng trên không.

Nhưng hắn nào có biết bay, hắn liền nghĩ cách tiếp cận Lưu lão.

Hắn tiếp tục né tránh những cơn sóng lao đến, một thân leo nhanh lên một cái cây gần Lưu lão đến có thể tiếp cận hắn.

Lưu lão đương nhiên nhận ra ý đồ, huy động liên tiếp cơn sóng đánh phủ đầu Mộc Chiến khiến hắn không thể leo lên cây được.

Tức giận! Chỉ b·ị đ·ánh nhưng không có cách nào đánh trả. Thà ở cùng mặt đất, hắn liền có thể chịu thương để tiếp cận. Dù sao, năng lực hồi phục của hắn mạnh hơn người bình thường.

Thế nhưng lão già kia bay trên không trung, liều mạng thế nào được a. Bay không được, leo cây thì bị chặn.

“Haha, tiểu súc sinh, nhìn ngươi c·hết như thế nào!”

Tên thanh niên quan chiến cười khoái trá, hiển nhiên Mộc Chiến đánh bại chiêu kiếm mạnh nhất của hắn làm hắn mang thù, muốn g·iết c·hết Mộc Chiến.

Mộc Chiến nghe thanh niên kêu lên, liền sáng quắc mắt. Tuyệt, quả là diệu kế!

Hắn vận hết sức, lao nhanh về hướng thanh niên. Tên thanh niên liền biến sắc, thương tổn của hắn không hồi phục nhanh như Mộc Chiến được, bây giờ mà đối đầu với Mộc Chiến, hoả diễm kia thì sẽ c·hết chắc.

“Tiểu tử, ngươi dám!”



Lưu lão thấy Mộc Chiến dám đánh lén thiếu chủ của hắn, gầm một tiếng phẫn nộ lên, sau đó lao nhanh về phía thanh niên.

Cảm nhận được người sắp đến gần, Mộc Chiến xoay người, tung mạnh một quyền đầy hoả diễm vào người của Lưu lão.

Lưu lão thấy vậy, có hơi bất ngờ một chút, nhưng lại cười lạnh một tiếng:

“Trò mèo!”

Lưu lão huy động Thuỷ linh lực tạo thành một lớp màn chắn, bảo vệ hắn khỏi hoả diễm.

Oành..

Hoả diễm đánh trúng màn nước liền toả ra sương mù khắp nơi. Sóng xung kích lan ra khiến ba người bay ra xa.

Sương mù làm mờ mịt khung trời, che mất đi tầm nhìn của bọn hắn.

Mộc Chiến nhân cơ hội này, không huy động các chiếc lá nữa, như hoá thành phàm nhân, sau đó nhẹ nhàng cảm ứng vị trí của tên thanh niên trong màn sương mờ thông qua linh lực dao động.

Lưu lão bỗng chốc mất đi dấu linh lực của Mộc Chiến, liền huy động Thuỷ linh lực đánh tan sương mù đi.

Rất nhanh, sương mù tản đi, thân ảnh Mộc Chiến trong đó cũng lộ ra, nhưng trong tay hắn lại nắm chặt cổ tên thanh niên đó nhấc cao lên.

“Nếu ngươi dám t·ấn c·ông, hắn sẽ c·hết!”

Lưu lão vừa mới phát hiện Mộc Chiến, thấy hắn nắm chặt cổ thiếu chủ vừa sợ vừa giận. Hiển nhiên hắn bị tên tiểu tử này lừa cho một hố rồi.

Hắn trầm giọng, âm lãnh mang vô tận sát khí hướng về Mộc Chiến:

“Thả hắn ra, ta cân nhắc tha ngươi một mạng?”

“Tha mạng? Nực cười, chỉ sợ vừa thả ra ngươi liền g·iết ta không chớp mắt!”

“Vậy ngươi muốn thế nào thì thả người?”

Mộc Chiến trầm ngâm, hắn cũng không biết xử lý thế nào. Hắn nếu như g·iết, thì đảm bảo rằng Lưu lão này sẽ dồn hết toàn lực g·iết hắn. Nhưng nếu hắn thả, mạng cũng đâu còn, còn dân làng ở đây nữa.



Xoắn xuýt một chốc, hắn liền có dự định dụ Lưu lão rời thật xa nơi đây, sau đó chạy thật nhanh, hi vọng có đường trốn thoát.

Lưu lão thấy Mộc Chiến trầm ngâm một lát, tự nhiên nhớ ra cái gì, khặc khặc cười một tiếng.

Chỉ trong tíc tắc, Lưu lão bay về phía dân làng, nắm chặt cổ Mộng Linh Nhi bay lên.

Cái cổ nàng bị nắm chặt làm nàng không thở được, hai chân vùng vẫy giữa khoảng không.

Mộc Chiến thấy vậy liền sắc mặt đại biến, hiển nhiên không nghĩ lão già c·hết tiệt này lại bắt Mộng Linh Nhi làm con tin, hắn vội vàng hét lớn:

“Lão già, thả người xuống!!”

“Khặc khặc, ngươi có vẻ rất quan tâm tiểu nữ oa này! Cũng tốt, để ta cho ngươi xem ta từ từ bóp c·hết nàng như thế nào!!”

Xong, hắn tăng sức lực siết chặt cổ Mộng Linh Nhi, mặt nàng đỏ bừng lên, hai mắt giàn dụa hàng lệ. Nàng vừa đau vừa sợ, khóc không lên tiếng.

Mộc Chiến thấy vậy, hai mắt phiếm hồng lên, hắn cực độ tức giận gào toáng:

“Nếu không thả nàng thì ta bóp c·hết hắn!!!!”

Dứt lời, Mộc Chiến siết chặt tay, thanh niên kinh hãi hét lên:

“Lưu lão cứu ta, cứu ta!!”

Lưu lão nghe vậy liền dừng tay lại, ngưng mặt nhìn về phía Mộc Chiến.

Hiển nhiên hắn không muốn đổi mạng một tên phàm nhân kiến hôi với thiếu chủ nhà mình, chỉ là hăm doạ Mộc Chiến mà thôi.

Lưu lão cười khặc khặc nói:

“Thả người!”

“Ngươi thả trước!”

“Không thành vấn đề, nhưng ngươi đừng quên ngoài trừ tiểu nữ oa kia, còn hơn một trăm dân làng phía sau. Đừng làm ta thất vọng!”