Thần Thụ Chí Tôn

Chương 32: Mưu Hèn



Chương 30: Mưu Hèn

Dứt lời, Lưu lão quăng Mộng Linh Nhi về phía Mộc Chiến.

Mộc Chiến quăng xa thanh niên, lao đến chỗ Mộng Linh Nhi ôm nàng vào lòng.

Nhìn gương mặt trắng bệch đầy sợ hãi, nước mắt giàn dụa chảy dài. Hắn tức giận vô cùng.

Mộng Linh Nhi thều thào nói:

“Ca… chạy… mau… đi! Hắn… mạnh … lắm! Đừng… quan … tâm… muội!!”

Giọng nàng đứt quãng, thập phần khó khăn lên tiếng. Nàng hiển nhiên không muốn mình làm trở ngại cho Mộc Chiến.

Mộc Chiến nghe nàng thều thào, đau lòng vô cùng. Hắn không ngần ngại, hoá giải Hoá Nhân Quyết, chuyển đổi trạng thái lục biến, cắt ngón tay đưa vào miệng nàng.

Một cỗ sinh cơ tràn vào Mộng Linh Nhi, khiến nàng hồi phục, sắc mặt cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

“Được rồi ca! Huynh chạy mau đi! Đừng quan tâm muội nữa! Hắn mạnh lắm, nếu huynh không chạy, thì không còn kịp nữa đâu.”

Mộc Chiến muốn trả lời lại nàng, thì đằng sau hắn lại nghe tiếng sóng triều cuồng thét.

Lưu lão sau khi chộp lấy thanh niên, liền tức giận phát động công kích, muốn nhanh chóng diệt sát tiểu súc sinh này.

Hắn không ngờ bị một tên tiểu tử dắt mũi.

Mộc Chiến thấy thế, lập tức vừa ôm Mộng Linh Nhi, vừa né tránh.

Ôm thêm Mộng Linh Nhi khiến cử động của hắn cứng nhắc hơn, dù cố gắng né như thế nào cũng bị trúng chiêu.



Sóng vỗ thẳng vào lưng hắn khiến máu huyết trong cơ thể nhộn nhạo, phun ra một ngụm lục sắc huyết dịch lên mặt Mộng Linh Nhi.

Mộng Linh Nhi vừa sợ vừa nức nở nói:

“Chạy đi ca.. chạy đi ca…”

Nàng không còn biết nói gì, chỉ biết khuyên Mộc Chiến chạy đi.

Mộc Chiến không đáp lại, không phải là không muốn đáp mà không đáp được. Sóng triều vỗ liên tục vào lưng hắn khiến lưng đều chảy ra huyết dịch màu xanh.

Cũng may hắn ở trạng thái lục biến, do đó khả năng hồi phục tăng lên một mảng lớn.

Những đòn đánh của Lưu lão không thể nào diệt sát hắn, nên hắn vẫn trong tầm chịu đựng được.

Bên này, Lưu lão cũng kì quái để ý đến biến hoá của Mộc Chiến. Tên tiểu tử này tự nhiên trâu hơn một chút, tóc lại hoá màu xanh lục, thân thể chảy ra lục sắc huyết dịch thập phần kì dị.

Quái vật gì?

Hắn không biết Mộc Chiến là cái gì, nhưng hắn thấy tiêu hao chiến như thế không phải cách. Hắn đủ sức nhận ra, Lưu Hải Giang Triều của hắn không thể g·iết Mộc Chiến.

Cho nên, hắn liền nghĩ ra một kế.

“Khặc khặc, cứ chạy đi! Chạy như chó c·hết đi! Để ta vặt đầu từng người trong làng xuống xem ngươi còn chạy được không!”

Lưu lão hắn là muốn dùng mạng của dân làng uy h·iếp Mộc Chiến.

Mộc Chiến nghe thế sắc mặt khó coi vô cùng, tránh né còn cơ hội thủ thắng, lão già c·hết tiệt kia lại dùng chiêu âm hiểu như này hắn làm sao tiếp tục né được.

Hắn trầm ngâm không thôi. Nghĩ đến những con người tốt bụng, nghĩ đến sự niềm nở vui vẻ mà mọi người dành cho hắn, nghĩ đến những ngày tháng ở cùng. Hắn liền không nỡ nhìn mọi n·gười c·hết đi.



Thế là hắn cắn răng, chạy ngược về lại phía dân làng.

Lưu lão lúc này thi triển rất nhiều sóng triều về phía dân làng, một khi họ dính chiêu, chắc chắn sẽ c·hết.

Môc Chiến ôm chặt Mộng Linh Nhi, xoay lưng đỡ từng đợt sóng triều đến dân làng, sau đó lao nhanh về phía dân làng, thả Mộng Linh Nhi xuống.

Hắn quay người lại, huy động tất cả khả năng của mình từ lá cho đến hoả diễm, đánh liên tục vào những cơn sóng đang lao đến.

Mỗi khi đánh một cơn sóng, hắn bị một cơn khác đánh lên.

Oành oành rầm rầm ào ào…

Tiếng chiến đấu vang vọng.

Nhìn Mộc Chiến đang lấy thân mình để đỡ cho mọi người, dân làng ai nấy đều khóc rống lên:

“Mộc Chiến anh hùng, chạy đi thôi!”

“Ta hiểu lòng ngươi rồi tiểu huynh đệ, không cần tiếp tục như thế nữa!”

“Chạy mau đi Mộc Chiến!!”

Dân làng la lớn, từng thanh âm đều khuyên Mộc Chiến rời đi. Họ không muốn vì họ mà để một thiếu niên đi chịu c·hết.

Mộc Chiến vừa chống đỡ, vừa cảm động một phen. Dù biết rằng sắp c·hết nhưng vẫn quan tâm hắn.



“Lũ kiến hôi thật ồn ào!!”

Một thanh âm từ chỗ nào kêu lên, sau đó từng đường kiếm chém vào thẳng vị trí của

dân làng.

Kiếm đến quá bất ngờ, liên tiếp kiếm chiêu chém vào dân làng khiến từng đầu người

bay lên.

Mộc Chiến không đỡ kịp, xoay người thấy thanh niên kia đang đồ sát dân làng. Hai mắt hắn đỏ rực lên, xoay ngược mặc kệ sóng triều lao thẳng về phía thanh niên đó.

“Hừ, quả thật dám phân tâm!”

Đây là mưu kế của Lưu lão, để cho thiếu chủ của hắn đồ sát dân làng làm xao nhãng tập trung của Mộc Chiến, sau đó cho Mộc Chiến một cú nhất kích tất sát.

Quả nhiên, Mộc Chiến mắc mưu, hắn đang lao thẳng về phía thanh niên thì Lưu lão ngưng tụ một luồng Thuỷ chi lực vào ngón tay, sau đó bắn ra một chỉ cực hạn của

hắn.

“Thuỷ Lực Chỉ!”

Lại một chiêu Hoàng cấp Hạ Phẩm võ kỹ. Nhưng khác với Lưu Hải Giang Triều thuộc dạng quần công, Thuỷ Lực Chỉ thuộc về sát chiêu nhưng nó khá dễ dàng bị né đi. Chỉ nên đánh nó khi đối phương lộ sơ hở.

Tất nhiên lúc này không còn lúc nào thích hợp hơn.

Một chỉ Thuỷ linh lực tràn đầy lao thẳng về phía tim của Mộc Chiến. Nhưng Mộc Chiến nhạy bén cỡ nào. Dù là đánh vào điểm mù, hắn cũng có thể dựa vào trực giác

để phán đoán.

Rất nhanh, hắn lách nhẹ một cái. Do chỉ quá nhanh, nên chỉ bắn thẳng vào vai trái của hắn.

Oành..

Vai trái của hắn thủng một cái lỗ, lục sắc huyết dịch chảy đầy ra. Một chỉ của Lưu lão đánh hụt rồi.