Nhân cơ hội đó, Mộc Chiến nén đau, hoá giải Hoá Nhân Quyết, tung một quyền hoả diễm cực hạn về phía thanh niên.
Tên thanh niên đang hưng phấn đồ sát dân làng. Khi dân làng đồ sát được phân nửa, hắn bỗng nhiên cảm giác được một cỗ nhiệt lượng nóng bóng nồng đậm khí tức t·ử v·ong lao đến.
Hắn xoay người nhìn lại đầy sợ hãi. Hắn thấy Mộc Chiến dữ tợn nhìn về phía hắn, đánh một quyền hoả diễm về phía hắn.
Thanh niên trúng chiêu liền bắn ra xa, hoả diễm thiêu đốt cơ thể hắn, bằng mắt thường có thể thấy sinh cơ của hắn héo mòn dần đi.
Hắn đau đớn la to:
“Aaaaa, tha mạng, tha mạng, ta là La gia thiếu chủ, ngươi cần gì ta sẽ cho ngươi, tha mạng aaaaa!!!!”
Lưu lão một chỉ hụt vào người Mộc Chiến, hắn kinh ngạc không nghĩ đến Mộc Chiến lại nhạy bén như thế.
Điện hoả thạch quang, chỉ trong tích tắc liền nghe thấy tiếng cầu xin của La gia thiếu chủ, liền đại biến sắc mặt, rống to:
“Tiểu súc sinh ngươi dám!!!!”
Hắn lao nhanh về phía La gia thiếu chủ, muốn sử dụng Thuỷ linh lực dập tắt hoả diễm. Nhưng hoả diễm này đánh lên thân của La gia thiếu chủ, tốc độ thôn phệ sinh cơ quá nhanh, Thuỷ linh lực của Lưu lão không thể dập tắt được.
Không qua bao lâu, thiếu chủ La gia sau một hồi gào toáng đau đớn liền ngã xuống c·hết đi. Một luồng linh khí từ người hắn quay về ngọn lửa màu xanh của Mộc Chiến đã hoá giải Hoá Nhân Quyết.
Luồng linh khí tràn vào, chữa lành mọi v·ết t·hương cho hắn, cộng thêm khả năng trị thương vốn có. Rất nhanh các v·ết t·hương đều đã lành lại.
Nhưng có điều, những chiếc lá trong thụ tâm đều ảm đạm đi rất nhiều rồi, điều này cũng đồng nghĩa hắn gần cạn linh lực.
Lưu lão thấy La gia thiếu chủ c·hết trước mắt mình. Một cơn thịnh nổ không thể nào kìm nén toả ra.
Đại địa chấn động khi lão bùng phát ra khí tức, khiến cả không gian rung chuyển, cây cối xung quanh lung lay như không chịu nổi uy áp khủng bố đang tỏa ra từ thân thể hắn. Linh khí xung quanh bị cuốn vào cơn phẫn nộ của Lưu Lão, xoay tròn thành từng luồng cuồng phong tàn phá xung quanh.
Âm thanh nhìn về phía Mộc Chiến và dân làng sát ý ngút trời nói:
“Ngươi dám g·iết ta thiếu chủ, ta muốn các ngươi chôn cùng.”
Lưu lão lấy một viên đan dược màu đỏ rực từ trong nhẫn trữ vật, đưa vào miệng mà không chút do dự. Ngay khi đan dược chạm vào đầu lưỡi, linh lực trong cơ thể lão như được châm ngòi, kích hoạt một luồng bạo liệt không gì sánh nổi. Viên đan vừa nuốt xuống, lập tức vỡ tan, tỏa ra một nguồn năng lượng hùng hậu, cuồn cuộn như sóng dữ, lan tỏa khắp kinh mạch của Lưu Lão.
Cơ thể lão rung lên, từng luồng khí nóng rực như thiêu đốt từ bên trong, khiến gân cốt căng cứng, kinh mạch giãn nở đến mức muốn nổ tung.
“Aaaa!!!” Lưu Lão gào lên một tiếng, âm thanh vang vọng khắp không gian. Linh khí từ đan dược đang cuồng loạn bạo phát, từng luồng linh lực thẩm thấu vào huyết quản lão, thúc đẩy cơ thể vượt qua giới hạn.
Toàn thân Lưu Lão tỏa ra hồng quang, đôi mắt giờ đây đỏ rực như máu, sát khí cuồn cuộn. Từng cơ bắp nổi lên, da thịt căng phồng, đôi bàn tay lão nắm chặt, phát ra âm thanh răng rắc như tiếng xương va đập. Không khí xung quanh lão rung động, tạo thành một vòng xoáy linh lực dữ dội, thổi bay mọi thứ xung quanh.
“Lực lượng… quá mạnh…!” Lưu Lão nghiến răng, cảm nhận luồng sức mạnh khủng kh·iếp đang dâng trào trong cơ thể mình. Nhưng cùng lúc đó, lão cũng cảm thấy áp lực khổng lồ đè nặng lên ngực, như thể thân thể đang bị xé rách từ bên trong. Từng dòng máu nóng chảy ngược trong kinh mạch, sự đau đớn như ngọn lửa thiêu đốt nội tạng.
Dù vậy, Lưu Lão không hề dừng lại. Lão biết rằng thời gian không còn nhiều, nhưng cơn khát máu và sự trả thù đã chiếm trọn tâm trí lão.
“Mộc Chiến, ngươi không thoát nổi!”
Sức mạnh từ Bạo Khí Đan tiếp tục tăng cường, tu vi lão nhảy vọt, như bước vào một cảnh giới khác, nhưng đồng thời cũng là bước vào con đường không lối thoát. Cơn cuồng loạn, phẫn nộ và khát vọng báo thù đã hoàn toàn chiếm lấy lý trí của Lưu Lão. Thân thể lão tỏa ra sát khí ngập trời, lão đứng dậy, đôi mắt đỏ ngầu hướng về phía chân trời xa, nơi kẻ thù đang ẩn náu.
Dĩ nhiên là hắn cực hạn liều mạng rồi. La gia thiếu chủ c·hết trước mặt hắn, về gia tộc chỉ có một con đường c·hết.
Hắn hận a, hắn muốn g·iết c·hết Mộc Chiến mới có thể giải mối hận này. Không, phải thiên đao vạn quả mới hả dạ.
Hắn huy động toàn bộ Thuỷ linh lực, thi triển Lưu Hải Giang Triều.
Những cơn sóng triều này mạnh hơn nhiều lắm. Mộc Chiến vừa mới đón đỡ lấy một chiêu liền bay ngược ra sau.
Một số dân làng đứng sau lưng hắn, hắn vừa mới b·ị đ·ánh xa thì họ liền hứng nguyên cơn sóng triều dữ dội lao đến.
Oành oành oành….
Rất nhiều dân làng c·hết đi. Mộc Chiến điên cuồng vực dậy chống đỡ nhưng sức mạnh của Lưu lão sau khi ăn viên thuốc đó quá kinh khủng, hắn không thể đỡ được, chỉ có thể trơ mắt nhìn từng người từng người ngã xuống.
Hai mắt hắn lúc xanh lúc đỏ, hắn phẫn nộ đạt đến cực hạn, nhưng dù cố gắng lao đến cứu thì cũng không cứu được.
Lưu lão nhân cơ hội thấy Mộc Chiến liên tục b·ị b·ắn xa thổ huyết, liên tục ngưng tụ Thuỷ Lực Chỉ bắn về phía hắn.
Lưu lão quyết, phải g·iết sạch.
Mộc Chiến bị Thuỷ Lực Chỉ đánh vào người, trên cơ thể xuất hiện nhiều lỗ máu chảy lục sắc huyết dịch.