Thần Thụ Chí Tôn

Chương 34: Thất Hứa



Chương 32: Thất Hứa

Khi hắn muốn ngã xuống, hắn lập tức bật dậy lao thẳng về phía tiểu cô nương đang nhìn vào những cơn sóng triều lao thẳng đến mình.

Oành..

Mộc Chiến ôm chặt Mộng Linh Nhi, ăn trọn một quả sóng triều vào lưng.

Xương cốt hắn kêu răng rắc, hiển nhiên chịu trọng tải quá lớn. Hắn phun một ngụm máu tươi, nằm xoài ra đây.

Lưu lão thấy thời cơ chín muồi, liền huy động một cự đại chỉ thuỷ về phía trái tim của Mộc Chiến.

Thủy chỉ lực lao đến với tốc độ kinh hoàng, mang theo sức mạnh kinh thiên động địa, như một dòng nước dữ dội cuộn trào, phá tan mọi thứ trên đường đi.

Mộc Chiến giờ đã là nỏ mạnh hết đà, trúng một chiêu này ắt hẳn phải c·hết.

Lưu lão quá mạnh, lại có thể ngự không mà đứng, hắn không có cách nào đánh trả được.

Chỉ thuỷ gần đến, Mộc Chiến cười thảm không thôi. Không ngờ thế giới tu hành lại khốc liệt đến như vậy. Chưa đi được bao lâu đã phải nằm xuống ở đây rồi.

Chợt hắn nhìn thấy, một thân nhỏ bé, mặc một chiếc váy trắng tinh khôi đã nhuộm đầy bụi đất đang đứng chắn trước mặt hắn.

Ngay khoảnh khắc khi tia sáng xanh của thủy chỉ lực chỉ còn cách Mộc Chiến trong gang tấc, Mộng Linh Nhi bất ngờ lao tới, với toàn bộ ý chí và thân pháp nhanh nhẹn như một bóng ma, chắn trước hắn. Áo bạch y của nàng tung bay trong gió, vạt áo vờn theo từng luồng linh khí dữ dội xung quanh.

Nàng giang hai tay hứng trọn cự đại chỉ thuỷ, đưa bóng lưng về phía Mộc Chiến.



Mộc Chiến vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, Mộng Linh Nhi nếu như trúng chiêu này ắt hẳn phải c·hết không thể nghi ngờ!

Không! Không thể như thế được!

Hắn không nghĩ ngợi gì, muốn lao đến đỡ cho Mộng Linh Nhi.

Nhưng hắn không còn kịp nữa rồi.

Oành…

Thủy chỉ lực xuyên thẳng vào trái tim Mộng Linh Nhi, tạo ra một luồng sóng mạnh mẽ khiến nàng chao đảo, dội ngược về phía sau. Làn da trắng ngần của nàng tái nhợt đi trong thoáng chốc, đôi môi khẽ mím lại, nhưng ánh mắt nàng vẫn kiên cường, không một tia hối hận.

Nàng mở mắt, đôi mắt đen lay láy nhìn về phía Mộc Chiến, nở một nụ cười nhẹ, dù môi đã thấm đầy máu. “Ca…Ngươi…không…thể…c·hết.!

Mộc Chiến hoảng hốt ôm chặt nàng trong lòng, sợ hãi cực độ. Hắn thấy một cái lỗ máu cực lớn giữa ngực nàng.

Khoảnh khắc ấy như ngưng đọng, Mộc Chiến cảm nhận được nỗi đau dồn nén trong lòng, đôi tay run rẩy sờ lên lỗ máu ấy.

Hắn liền cắt tay, đưa liên tục vô tận lục sắc huyết dịch vào trong người nàng.

Hắn nhìn gương mặt trắng bệch của nàng, gương mặt tuyệt mỹ ấy giờ vô cùng nhợt nhạt, khoé miệng còn rỉ ra máu tươi.



Mộng Linh Nhi nằm trong tay Mộc Chiến, đôi mắt khép hờ, hơi thở yếu ớt dần tan biến theo từng khoảnh khắc. Áo trắng nàng loang lổ máu, mái tóc đen xoã dài thấm đẫm bùn đất, nhưng khuôn mặt nàng thanh thoát, tựa như một đóa hoa sắp lìa cành trong gió.

Mộc Chiến ôm chặt lấy nàng, đôi tay run rẩy đưa tất cả huyết dịch vào thân hình nhỏ bé của nàng, nhưng hắn cảm giác được sự sống đang từ từ trôi đi khỏi nàng, từng chút một. “Linh Nhi… Đừng mà!” Giọng hắn khản đặc, ánh mắt đỏ rực đầy đau khổ và tuyệt vọng.

Linh khí trong cơ thể Mộc Chiến xoay chuyển dữ dội, nhưng không thể làm gì để ngăn cản c·ái c·hết đang đến gần. Thụ tâm của hắn kịch liệt rung chuyển, từng chiếc lá run rẩy như phản ứng với sự mất mát quá lớn này, nhưng dù có hấp thu bao nhiêu linh khí, hắn cũng không thể kéo nàng trở về từ bờ vực của t·ử v·ong.

Mộng Linh Nhi khẽ mở mắt, đôi mắt đen lay láy từng chứa đầy hồn nhiên, nay đã mờ đục, yếu ớt. Nàng mỉm cười nhẹ, dù nụ cười ấy thoáng đau đớn, đôi môi đã thấm máu. “Ca ca… đừng khóc… đừng đau khổ…” Giọng nàng như gió thoảng qua, mỏng manh và xa xăm, tựa như một lời thì thầm từ cõi mộng.

Mộc Chiến cắn chặt răng, nước mắt dâng trào, từng giọt rơi xuống trên gương mặt nàng. Hắn ôm nàng vào lòng, trái tim hắn như bị xé toạc ra. “Ca… ca sẽ bảo vệ muội…” Hắn nghẹn ngào, tiếng nói vỡ òa trong cơn đau đớn.

Linh Nhi nhìn hắn, bàn tay nàng cố gắng vươn lên, chạm nhẹ lên mặt hắn, nhưng sức lực không còn đủ để giữ lại. “Được… rồi… ca…!Ca… chạy… mau…đi”

“Không sao! Không sao! Đừng lo lắng! Ca sẽ cứu muội! Ca sẽ bảo vệ muội!!”

Nước mắt hắn chảy ra, rơi trên khuôn mặt tuyệt mỹ trắng bệch ấy, giọng khàn khàn:

“Tin tưởng ca! Tin tưởng ca!!”

Giọng hắn càng nói càng nhỏ đi. Khi nhìn thấy đôi mắt của nàng nhìn đắm đuối hắn, khoé miệng nhếch lên một nụ cười yếu ớt, trái tim của hắn như bị bóp nghẹt lại.

Hắn muốn dùng hết sức để cứu nàng, kể cả ép khô cả huyết dịch cũng phải cứu sống nàng!

“Muội… tin… tưởng… ca! Nhưng… chắc… lần… này… không… được… rồi..!”

Nàng càng ngày càng khó khăn thều thào cất tiếng:



“Ca… muội… thích… huynh… nhiều… lắm! Nếu… có … kiếp… sau… muội… gả … cho… huynh… nhé!”

Tiếng nói của nàng ngày càng nhỏ dần, nhỏ dần đi. Nếu không phải thính lực của Mộc Chiến tốt thì cũng không nghe được.

“Ta đáp ứng muội! Nhất định!”

Hắn nước mắt chảy dài nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng.

Hắn đã thất hứa không bảo vệ được nàng.

Tất cả chỉ vì hắn yếu.

Yếu.

Quá yếu.

Vì hắn quá yếu nên nàng mới phải đỡ cho hắn một kích chí mạng.

Vì cứu mạng hắn, nàng đổi cả mạng của mình.

Chỉ vì hắn quá yếu.

“Đa…tạ…phu…quân!”

Mộng Linh Nhi khí tức yếu dần, khi chữ cuối cùng vừa ra, nàng không còn thở nữa.