Thần Thụ Chí Tôn

Chương 35: Thần Thụ Giận Dữ - Nộ Cả Thương Khung



Chương 33: Thần Thụ Giận Dữ - Nộ Cả Thương Khung

Mộc Chiến thấy nàng ngừng thở, ôm chặc lấy nàng gào lên một tiếng đau đớn, như muốn xé tan cả thiên địa. Hắn siết chặt thân hình nàng trong vòng tay, ánh mắt trở nên trống rỗng và tuyệt vọng. Trái tim hắn như b·ị đ·âm xuyên bởi ngàn lưỡi kiếm, v·ết t·hương không bao giờ lành.

“Không… Linh Nhi… không…!” Hắn gào lên, nhưng giọng nói lại nghẹn lại nơi cổ họng, không thành tiếng. Đôi mắt Mộc Chiến đỏ rực, lệ đã dâng đầy, nỗi đau khôn xiết cứ như một ngọn lửa đang thiêu đốt từng mạch máu, từng thớ thịt của hắn.

Cơ thể hắn run rẩy, từng cơn đau như sóng dữ cuồn cuộn trào dâng trong lồng ngực. Hắn lần đầu tiên cảm nhận được nỗi đau sâu sắc đến mức này. Nhìn thấy người mình yêu thương hy sinh để bảo vệ mình, Mộc Chiến như bị đè bẹp dưới ngàn cân hận thù và tội lỗi.

“Ta… đáng c·hết!” Hắn nghiến răng, từng âm thanh như thoát ra từ địa ngục. Ý chí của hắn như sụp đổ, gục ngã trước thực tại tàn khốc.

Đôi tay Mộc Chiến ôm chặt thân thể nhỏ bé kia, nhưng không thể làm gì để đưa nàng trở lại. Một tiếng hét vang dội trời đất, từ sâu thẳm trong lòng hắn phát ra, như muốn xé tan cả thiên địa, nhưng cũng chẳng thể thay đổi được hiện thực tàn nhẫn này.

Tâm hồn hắn giờ đây trống rỗng, chỉ còn lại sự đau đớn tột cùng, một v·ết t·hương mãi mãi không thể lành…

Đau!

Rất đau!

AAAAAAA!!

Thời gian đối với Mộc Chiến như ngừng lại, trước mắt hắn không tồn tại bất cứ thứ gì nữa, không còn cái gì Lưu lão, không còn cái gì dân làng nữa, chỉ duy nhất gương mặt mỉm cười nhẹ nhàng của nàng.

Hắn càng ôm thật chặt Mộng Linh Nhi, gào thét điên cuồng.

Bầu trời trên không trung mây đen ùn ùn kéo đến, từ bốn phương tụ lại, che phủ khắp chân trời.

Những tia chớp yếu ớt lóe lên, nhưng không đủ để xuyên thủng màn mây u ám nặng nề.

Gió thổi qua, nhưng lại mang theo hàn khí lạnh lẽo đến thấu xương, như tiếng khóc than của đất trời. Lòng đất run rẩy, cỏ cây cúi đầu như muốn bày tỏ sự thương tiếc.



Phía chân trời, ánh mặt trời đã hoàn toàn bị che khuất, bóng tối bao trùm, từng giọt mưa nặng hạt bắt đầu rơi xuống, rơi vào cơ thể lạnh băng của Mộng Linh Nhi, rơi trên đôi vai run rẩy của Mộc Chiến.

Thiên địa, trong khoảnh khắc đó, cũng trở nên nhỏ bé và yếu đuối, trước nỗi đau thương quá lớn mà một thiên mệnh nguyên chủng như Mộc Chiến phải gánh chịu…

Mưa to tầm tã, sấm sét gào thét, một thiếu niên ôm chặt t·hi t·hể của một thiếu nữ gào khóc điên cuồng.

Trong khoảnh khắc, thụ tâm trong ngực Mộc Chiến đột nhiên rung chuyển dữ dội, tựa như bị cuốn vào cơn bão của cảm xúc. Từ sâu trong lồng ngực, thụ tâm bắt đầu phát ra một luồng sáng lục sắc, nhưng không còn tĩnh lặng và an hòa như trước, mà cuộn trào mãnh liệt, tựa như một ngọn núi lửa sắp bùng nổ.

Lá cây trong thụ tâm run rẩy liên hồi, từng chiếc lá vốn căng tràn sinh khí giờ đây trở nên xơ xác, héo úa từng chút một, như đồng điệu với nỗi đau của Mộc Chiến. Những chiếc lá đã tích tụ qua bao gian khó, giờ đây dường như không thể chống lại sự hỗn loạn từ cảm xúc của chủ nhân.

Khi nỗi đau đớn của Mộc Chiến lên đến đỉnh điểm, những chiếc lá trong thụ tâm bắt đầu run rẩy mãnh liệt, như thể cảm nhận được sự thống khổ sâu sắc của hắn. Ban đầu, chỉ là vài chiếc lá khẽ lay động, nhưng dần dần toàn bộ thụ tâm chao đảo, từng chiếc lá xanh rờn chợt mất đi sắc thái tươi mới, chuyển sang màu vàng úa, khô héo.

Cả cơ thể Mộc Chiến như bị một sức mạnh vô hình kéo căng, gân cốt trong người đau đớn tột cùng, nhưng tâm trí hắn vẫn bị kìm kẹp trong cơn cuồng nộ và tuyệt vọng. Những chiếc lá từ trong thụ tâm như không còn sự sống, héo rũ đến mức không còn cảm thấy một chút linh lực nào.

Trong bầu không khí ấy, một thần thụ hư ảnh màu lục dần dần hiện ra phía sau lưng Mộc Chiến. Cây cổ thụ này cao lớn, thân hình rắn rỏi, với những cành lá tươi tốt rợp bóng. Tuy nhiên, khi nhìn kỹ, có thể thấy màu sắc của những chiếc lá đang bắt đầu phai nhạt, dường như đang phản chiếu nỗi đau trong lòng của chủ nhân.

Mặt đất dưới chân Mộc Chiến rung chuyển nhẹ nhàng, như thể cảm nhận được sự hiện diện của thần thụ. Khi thần thụ hư ảnh xuất hiện, một luồng khí trong lành tràn ngập không gian, nhưng cũng hòa lẫn với sự u ám từ những chiếc lá héo úa, tạo nên một bầu không khí đặc quánh và nặng nề.

Khí tức của Mộc Chiến điên cuồng kéo lên, mái tóc xanh dài tung bay, hắn ngẩng đầu lên trời gào thét để lộ hai cặp mắt toàn bộ đều hoá thành lục quang mà không chỉ tròng mắt như trước.

“Diệp Tàn Kỹ - Diệp Tàn Nộ Thương Khung”

Trong khoảnh khắc, Lưu lão chợt thấy bầu không khí biến đổi, khí tức t·ử v·ong đang ngập tràn áp bức lên người hắn. Hắn kinh hãi, ánh mắt tràn đầy hoảng sợ nhìn về hư ảnh cổ thụ sau lưng Mộc Chiến.

Thần thụ đã bắt đầu tỏa ra một lực lượng cổ xưa và hùng mạnh, như thể muốn trừng phạt những kẻ dám xúc phạm đến nó.

Lưu lão cảm nhận được sự tức giận và sức mạnh không thể tưởng tượng nổi từ thần thụ đang hướng về phía mình. Hắn định thần lại, nhưng đã quá muộn. Thần thụ khổng lồ, với những cành lá mạnh mẽ, đột nhiên vươn ra như một con quái thú, đánh thẳng về phía Lưu lão.



Đùnggg… oành…

Chỉ trong chớp mắt, một cành cây lớn vung lên, mang theo sức mạnh của thiên nhiên, chạm mạnh vào người Lưu lão, một cỗ khí tức cường hãn đánh ra từ thần thụ khiến hắn sắc mặt đại biến.

Những tán cây, cành lá đánh tới, khiến hắn có thể ngự không cũng không thể né đi được.

Lưu lão vận dụng hết sức bình sinh để chống đỡ, toàn bộ tinh huyết, Thuỷ linh lực của hắn ngưng tụ một lớp khiên vô cùng dày chắc. Nhưng đứng trước một kích giận dữ của Thần Thụ, làm sao có thể đỡ.

Một kích như trời giáng lên người của Lưu lão. Hắn hoảng sợ vạn phần, trong mắt cũng chất chứa nồng đậm hối hận vô cùng, không hiểu sao lại đi chọc tôn sát tinh này.

Bùmmm.

Lưu lão nổ tung, hoá thành bọt máu tan biến trên không trung mà lão luôn tự hào. Dòng máu đỏ tươi hòa quyện với màu xanh của cỏ cây, tạo nên một cảnh tượng bi thương nhưng cũng đầy quyền lực.

Tất cả chỉ xảy ra vài khắc mà thôi.

Tiếng v·a c·hạm kết hợp với tiếng sấm sét nổ vang trời như tôn kính lên sự giận dữ của một tồn tại siêu nhiên.

Thần Thụ Giận Dữ - Nộ Cả Thương Khung!

Mộc Chiến vẫn đứng đó, vẫn ôm chặt Mộng Linh Nhi trong lòng, vẫn ngẩng lên trời cao gầm thét.

Lúc này, vô tận linh lực lục sắc từ thụ tâm của hắn lan toả ra, bao lấy xung quanh Mộng Linh Nhi, hoá nàng thành một lục sắc kén.

Mộc Chiến nhận ra tình hình quen thuộc. Lúc trước hắn cũng có thể hoá Dao Hi Nguyệt thành như vậy.

Nhưng chắc chắn không thể cứu được nàng. Bởi vì, nàng đ·ã c·hết rồi..



Chính hắn đã cảm nhận được hơi thở cuối cùng của nàng, nàng đã không còn tồn tại nữa rồi..

Thứ lục sắc kén duy nhất có thể làm chỉ là bảo vệ t·hi t·hể của nàng được trọn vẹn mà thôi..

Mộc Chiến ôm khư khư lục sắc kén mà khóc..

Phàm nhân..phải như thế sao..

Tâm can phế liệt, trái tim hắn như vỡ vụn thành từng mảnh.

Hắn đã không bảo vệ được nàng.

Lời hứa ấy.. đôi mắt ấy..

Nhìn lục sắc kén, đôi mắt xanh định một lời thề khắc cốt ghi tâm.

“Nhất định ta sẽ tìm cách hồi sinh nàng!”



Sau một chốc, hắn bình tĩnh lại một chút. Hắn là Bất Tử Thụ, hắn là thiên mệnh nguyên chủng. Nhất định sẽ có cách hồi sinh nàng.

Nghĩ vậy, tâm của hắn càng kiên định hơn, hoá giải trạng thái của mình, sau đó liền ôm lục sắc kén rời đi, hướng về núi Thiên Sơn.

Hắn lo lắng rằng, chiến cuộc quá lớn, sẽ có người tò mò đến xem.

Với tình trạng của mình hiện tại của hắn, đừng nói là Dung Huyết Cảnh, dù chỉ là một tiểu tu sĩ Tụ Linh Cảnh nhất trọng cũng đánh không lại nữa.

Mộc Chiến rời đi. Nơi đây đã không còn lại gì, dân làng đã bị La gia thiếu chủ và Lưu lão g·iết sạch, Thạch Cửu trưởng làng cũng thế. Kiến trúc, nhà cửa đều bốc hơi theo.

Duy nhất chỉ còn một người, mang theo kỷ niệm đi khỏi nơi này.