Thần Thụ Chí Tôn

Chương 36: Đột Phá



Chương 34: Đột Phá

Sau khi Mộc Chiến rời khỏi đây chừng một canh giờ, có rất nhiều tu sĩ túm tụm lại quan sát cảnh vật xung quanh.

Hoang tàn.

Cảnh vật xung quanh hiện lên một bức tranh hoang tàn, nhuốm màu bi thương. Cảnh tượng từng sôi động, đầy sức sống giờ đây chìm trong im lặng nặng nề, chỉ còn lại tiếng gió thổi qua những tán cây héo úa, như những lời thở dài của đất trời.

Những chiếc lá xanh tươi của cây cổ thụ đã rụng xuống, nằm lả tả trên mặt đất, biến thành một tấm thảm vàng nâu, phủ đầy bụi bặm và mảnh vụn của cuộc chiến.

Thân cây mạnh mẽ giờ đây xuất hiện những v·ết t·hương sâu hoắm, như thể nó đã phải gánh chịu những đòn đánh tàn khốc, và từ những chỗ đó, những giọt nhựa cây rỉ ra, hòa lẫn với đất đai, tạo thành những vũng nhỏ sáng bóng giữa những mảnh vụn.

Mặt đất tràn ngập dấu chân hỗn loạn của cuộc chiến, những vết tích hằn sâu trong lòng đất, nơi từng diễn ra những cuộc chiến giành giật giữa sức mạnh của sự sống và c·ái c·hết.

Không biết đại chiến xảy ra như thế nào mà vạn trượng xung quanh nổ tung lên thế này.

“Hẳn là Hoá Đan Cảnh cường giả đại chiến a?”

Có người lên tiếng nói. Đại đa số các tu sĩ đến đều có tu vi Tụ Linh Cảnh đến Dung Huyết Cảnh, mạnh nhất là Dung Huyết Cảnh đỉnh phong cường giả. Tại khu vực này của bọn hắn, Hoá Đan Cảnh như một tồn tại siêu nhiên, chỉ có cường giả cấp bậc lão tổ mới có tu vi cao cường như thế.

Tìm tòi một hồi, bọn họ đều không truy ra được thứ gì, liền lắc đầu chán nản rời đi.

…..

Tại một nơi trong tinh không mênh mông, ở một nơi nào đó của vũ trụ.



Khung cảnh như tiên cảnh với những đám mây bập bồng đầy màu sắc.

Có dòng suối trong veo chảy róc rách, có tiếng chim kêu hót líu lo.

Ngồi xếp bằng trước một cái cây cổ thụ, tán cây là những đám mây mờ ảo.

Nữ nhân mang dung nhan diễm lệ tựa thiên tiên, vượt xa phàm trần, mỗi đường nét trên khuôn mặt nàng đều hoàn mỹ đến không thể diễn tả bằng lời.

Đôi mắt phượng dài hẹp, sắc bén nhưng vẫn ẩn chứa nét kiều mị, sâu như bầu trời đêm rực rỡ tinh tú, mỗi ánh nhìn như có thể soi thấu tâm can kẻ đối diện.

Ánh mắt ấy, vừa lạnh lẽo như sương trên đỉnh tuyết sơn, vừa lấp lánh ánh linh quang, tựa như chỉ cần liếc nhẹ đã đủ khiến cả thiên địa run rẩy, mọi cường giả phải cúi đầu.

Làn da nàng trắng ngần, óng ánh như ngọc thượng phẩm, mịn màng tựa cánh hoa băng, mỗi tia sáng chiếu vào đều tỏa ra một vầng hào quang tinh khiết, làm nổi bật nét thanh thoát thoát tục.

Mái tóc đen tuyền dài quá gối, mềm mại như lụa đen thượng đẳng, mỗi khi lay động trong gió lại như sóng nước uốn lượn, tỏa ra hương thơm dìu dịu, khiến lòng người mê đắm.

Đôi môi nàng đỏ tươi, căng mọng, giống như đóa hoa anh đào chớm nở, mỗi khi hé mở, tiếng nói phát ra tựa như tiếng ngọc rơi trên đĩa bạc, thanh âm trong trẻo nhưng đầy uy lực, như có thể xé tan mọi nghi hoặc trong lòng người nghe.

Thân hình nàng kiều diễm, mềm mại mà không mất đi sự tôn nghiêm, đường cong uyển chuyển tựa mây vờn núi, lại mang theo sự sắc bén, cao quý của một vị quân vương trên cửu trùng thiên. Y phục nàng khoác lên mình là bộ hoàng bào huyền ảo, thêu họa tiết rồng phượng uốn lượn, tỏa ra kim quang nhè nhẹ, toát lên thần thái đế vương chí tôn.

Lúc này, đôi mắt ấy nhìn xa xăm về một hướng, kinh nghi một chút, sau đó nhếch nhẹ miệng cười như trăm hoa đua nở:

“Tiểu tử này, có ý tứ a!”



Sau đó, nàng nhìn về một phía khác, cười tủm tỉm rồi nhắm mắt lại, không còn để ý chuyện vừa rồi nữa.

….

Mộc Chiến đi về núi Thiên Sơn. Hắn tìm kiếm một hang động an toàn liền ngã gục xuống ngất đi.

Hắn dĩ nhiên là đã kiệt sức lắm rồi.

Giờ trong người hắn, mười chiếc lá héo rũ hoàn toàn, cơ thể của hắn không cảm nhận được tí linh lực nào, giống như phàm nhân vậy.

Hắn ngất đi, trong tay vẫn ôm chặt lấy lục sắc kén.

Sau khi Mộc Chiến ngất đi không lâu, lục sắc kén liền biến mất, hướng vào thụ tâm của Mộc Chiến mà đến.

Tại đó, lục sắc kén nằm lẳng lặng dưới gốc của nhành cây khô. Khung cảnh trở nên bình yên đến như thế..

Mộc Chiến ngất quả này phải kéo dài tận mười ngày..

Trong suốt mười ngày, thụ tâm của hắn đã thúc dục nhánh cành khô hấp thụ linh khí trong thiên địa thông qua lỗ chân lông trên cơ thể.

Dần dần được hấp thu đủ linh khí, mười chiếc lá phục hồi lại trạng thái ban đầu.

Lúc này, đoá hoả diễm màu lục trên nhánh cành khô toả ra linh khí vô cùng nồng đậm, bồi dưỡng trực tiếp vào phần gốc của nhánh cành khô.



Lượng linh khí này, chính là của La gia thiếu chủ mà hoả diễm thôn phệ, bên cạnh việc chữa trị, nó giữ lại một phần linh khí để tăng cường cảnh giới cho Mộc Chiến.

Linh khí dồi dào khiến cho phần gốc nhánh cành khô biến động.

Bỗng, một cành cây to khác đội thẳng từ phần gốc của nhánh cành khô đó.

Nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện, bây giờ cành cây đó chính là làm chủ trong thụ tâm của Mộc Chiến, trên cành cây đó, còn toả ra một nhánh cây chứa mười lá lục diệp.

Khi cành cây mọc lên, vô tận linh khí trong thiên địa ào ào đổ vào cơ thể của Mộc Chiến.

Oành…

Một t·iếng n·ổ trong thể nội của hắn phát ra.

Xương cốt kêu lách cách, tế bào trong cơ thể đang được thoát thai hoán cốt.

Nửa ngày sau.

Uỳnh..

Một cỗ khí tức lan tràn toàn bộ hang động.

Mộc Chiến lúc này đã tỉnh dậy, hắn cảm nhận được khí tức trong cơ thể của mình vô cùng mạnh mẽ.

Oành oành…

Hắn tuôn trào khí tức cơ thể ra, một cỗ khí tức ngang bằng với Lưu lão trước đó, cỗ khí tức Dung Huyết Cảnh sơ kỳ.