Thần Thụ Chí Tôn

Chương 41: Thiên Bảo Các



Chương 39: Thiên Bảo Các

Thiên Bảo Các đứng sừng sững giữa trung tâm Thương Lang Thành, với kiến trúc hùng vĩ và tinh xảo, thu hút ánh nhìn của mọi người qua lại. Tòa nhà được xây dựng bằng đá xanh, những khối đá được chạm khắc tinh tế với họa tiết hoa văn cổ điển, mang đến cảm giác vững chãi và trang nhã.

Mái ngói cong v·út, được lợp bằng ngói đen bóng, tỏa ra ánh sáng huyền ảo khi ánh nắng chiếu vào, tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp. Trên đỉnh mái là những linh vật bằng đồng sáng bóng, thể hiện sự uy nghi và linh thiêng, như bảo vệ cho nơi này khỏi mọi hiểm họa.

Cửa chính của Thiên Bảo Các lớn và cao, được làm bằng gỗ quý, những đường vân tự nhiên tạo thành những hình thù kỳ ảo. Hai bên cửa là hai bức tượng đá khắc hình hai vị chiến thần, tư thế oai vệ, như đang canh gác cho nơi giao dịch này.

Bên trong, không gian rộng rãi và thông thoáng, với những ánh đèn sáng rực rỡ treo trên trần nhà cao, làm nổi bật lên các kệ hàng được sắp xếp ngay ngắn. Mùi hương của thảo dược và những chất liệu quý hiếm hòa quyện, tạo nên một bầu không khí đặc trưng, vừa bí ẩn vừa cuốn hút.

Hàng loạt những gian hàng được bố trí khéo léo, mỗi khu vực đều có biển hiệu trang trí đẹp mắt, ghi rõ tên gọi và loại hàng hóa. Nhân viên ở đây đều mặc trang phục tôn nghiêm, thái độ phục vụ ân cần, mang lại cảm giác thân thiện cho mọi khách hàng ghé thăm.

Mộc Chiến thấy cảnh tượng Thiên Bảo Các cũng phải kinh ngạc một phen.

Hắn bước vào, ngắm nhìn xung quanh một chút. Không hổ danh là nơi trao đổi lớn nhất thành Thương Lang. Nhìn khí thế này, Mộc Chiến cũng phải cảm thán một chút.

Nhìn Mộc Chiến ăn mặc bình phàm, ngó nghiêng nhìn xung quanh như một tên làng quê lên thành phố, đám người xung quanh âm dương quái khí một tiếng:

“Quái, sao Thiên Bảo Các lại cho một tiểu khất cái vào đây?”

“Thiên Bảo Các giờ cũng cho phàm nhân vào hay sao?”

“Hắc, có chuyện vui để xem!”

Lập tức có người phán định Mộc Chiến liền là một tiểu khất cái.

Moẹ nó, lão tử ăn mặc bình phàm một tí nhưng cũng có dơ dáy tí nào đâu, chưa kể lão tử anh tuấn thế nào, lại bảo lão tử là tiểu khất cái.



Mộc Chiến thầm mắng một tiếng, đám người này quả nhiên ai ai cũng mắt chó cao hơn đầu, lắc lắc đầu không chấp nhặt.

Nếu như hắn suốt ngày đi chấp nhặt những chuyện cỏn con thế này, liền có phải mệt c·hết không?

Một tên chấp sự của Thiên Bảo Các thấy vậy liền nhíu mày, bước đến trước mặt Mộc Chiến, âm thanh có chút tức giận nói:

“Tiểu tử, ở đây không phải là nơi phàm nhân như ngươi có thể đến! Liền cút khỏi đây mau!”

Aiz, thì ra là vấn đề tu vi, có lẽ sau này hắn nên giữ các chiếc lá ở một mức nào đấy, để cho khỏi sinh ra những vấn đề phiền phức.

Thở dài một hơi, hắn thúc giục mười chiếc lá lục diệp, toả ra khí tức Tụ Linh Cảnh đỉnh phong.

“Phàm nhân? Như này là phàm nhân sao?”

“Tụ Linh Cảnh đỉnh phong!”

Đám người kinh hô một tiếng, không nghĩ đến tiểu khất cái này lại là Tụ Linh Cảnh đỉnh phong.

Ở Thương Lang Thành này, Tụ Linh Cảnh chiếm đa số, Dung Huyết Cảnh cường giả chỉ giới hạn ở những cao tầng của những gia tộc lớn, còn Hoá Đan Cảnh cường giả như thần long thấy đầu không thấy đuôi.

Do vậy, Dung Huyết Cảnh cũng hiếm thấy không thôi, chỉ khi nào trong thành có các sự kiện lớn, mới có thể được diện kiến.

Tụ Linh Cảnh đỉnh phong, coi như là hàng thượng khách ở Thương Lang Thành rồi. Dung Huyết không ra, ai đánh lại Tụ Linh Cảnh đỉnh phong.

Tên chấp sự vừa mới quát đuổi Mộc Chiến, thấy hắn thả ra khí tức Tụ Linh Cảnh đỉnh phong liền tái mét, hắn cũng chỉ có tu vi Tụ Linh Cảnh cửu trọng mà thôi, liền chắp tay cười làm lành:



“A vị công tử này, tại hạ vừa nãy chỉ là nói đùa một chút mà thôi. Tại hạ thấy thấy công tử anh tuấn bất phàm, trẻ tuổi liền có tu vi thế nên mới trêu chọc một chút, muốn thân mật hơn để kết giao với các anh hùng thiên kiêu!”

Tên chấp sự lật mặt còn nhanh hơn cả bánh tráng, liền coi như biểu cảm của hắn vừa nãy chỉ là gió thoảng mây bay.

Mộc Chiến cười khinh thường trong lòng. Cái gì mà đùa, hắn nếu như là phàm nhân thật, có khi bị quăng như chó c·hết ở ngoài rồi. Nhưng cũng phải công nhận, công phu vuốt mông ngựa của tên chấp sự cũng khá tốt. Ừm ừm, cũng biết lão tử soái rồi sao.

Mộc Chiến khoát khoát tay một cái:

“Được, ta không tính toán gì, muốn đến Thiên Bảo Các làm ăn một phen! Không biết hứng thú?”

Tên chấp sự thấy Mộc Chiến hoà nhã bỏ qua việc vô lễ của hắn, liền thở phào không thôi. Chuyện này mà làm to lên trên, hắn bay mất vị trí này là cái chắc.

Nghe Mộc Chiến muốn làm ăn, tên chấp sự liền hứng thú hỏi:

“A vị công tử này muốn làm ăn gì?”

“Ngươi có thể làm chủ?”

“Dĩ nhiên có thể!”

Tên chấp sự khó chịu nhíu nhẹ lông mày một cái, đây là khinh thường hắn sao? Hừ, cho ngươi một cái mặt liền tưởng ngươi là thượng đế à.

“Vậy ta muốn bán ba trăm viên yêu đan nhất giai, hai viên yêu đan nhị giai!”

“Đơn giản, chỉ là ba trăm viên…”



Tên chấp sự định khinh thường trêu chọc Mộc Chiến một chút, liền nghe thấy gì không đúng liền há mồm hỏi lại:

“Cái.. gì.. ngươi nói sao?”

“Ba trăm viên yêu đan nhất giai, hai viên yêu đan nhị giai!”

Mộc Chiến đạm mạc nhắc lại, hắn muốn bán hết đống tài vật này đổi lấy linh thạch, sau này thuận tiện giao dịch hơn.

Tên chấp sự nghe vậy kh·iếp hồn không thôi, tận ba trăm viên yêu đan nhất giai, còn có yêu đan nhị giai. Mối làm ăn này lớn lắm, không đến một tên chấp sự quèn như hắn làm chủ:

“Vị công tử này, ta là Lưu chấp sự, vấn đề của công tử có chút lớn, ta liền đi gọi quản sự ra tiếp công tử! Công tử chờ một lát”

Lưu chấp sự này sau khi nghe được tài vật kinh người của Mộc Chiến, tiểu tâm tư trào phúng hắn liền chắp cánh bay theo gió, vội vàng chạy vào thông tri với quản sự.

Mộc Chiến gật gật đầu, hắn chỉ muốn bán ra đống yêu đan này, ai đến cũng được.

Đám người xung quanh nghe như thế biểu hiện không khác gì Lưu chấp sự.

Trong đám người đó, có một thanh niên mặc hoa phục lộng lẫy, gương mặt cũng có chút tuấn mỹ, hai mắt đỏ rực, kiêu ngạo cười cười một chút đánh giá:

“Tiểu tử này có chút thú vị!”

“Lập tức cho người thăm dò tình huống của hắn một chút!”

Thanh niên mặc hoa phục ra lệnh cho thủ hạ một tiếng, rồi đánh mặt đi chỗ khác.

Aiz, nhưng thanh âm của hắn, nào có thể thoát khỏi tai của Mộc Chiến. Nếu như hắn truyền âm, Mộc Chiến liền không biết a. Nhưng hắn đây lại nói nhỏ, dù nói nhỏ đến đâu thì Mộc Chiến đều có thể nghe được.

Huống hồ, tên thanh niên chỉ mới Tụ Linh Cảnh đỉnh phong, chênh lệch với hắn nhiều lắm.