Đứng bên ngoài toà thành, Mộc Chiến thấy cổng vào cao khoảng hai trượng, trên toà thành đứng chốt hàng chục binh sĩ với những bộ giáp đen giống nhau.
Trên cổng thành, có một bảng hiệu khắc một dòng chữ Thương Lang Thành màu vàng, nhìn rõ được sự oai vệ của nó.
Dưới cổng thành, có hàng chục người đang xếp hàng để vào thành. Phía bên kia thành, có hai binh sĩ đang thu nhận lộ phí, mỗi người vào thành đóng mười linh thạch hạ phẩm.
Binh sĩ gác cổng cũng đạt đến Tụ Linh Cảnh ngũ trọng, không hổ là thành lớn a.
Chờ một hồi, cuối cùng cũng đến lượt Mộc Chiến.
Binh sĩ nhìn Mộc Chiến một chút rồi đạm mạc nói:
“Người vào thành, mười linh thạch hạ phẩm.”
Mộc Chiến nào có linh thạch, hắn đã sớm sử dụng hết. Thế là hắn vội lấy ra một cây Diệp Thanh Liễu, là dược thảo nhất giai hạ phẩm có tác dụng chữa thương, cũng chính là loại Mộng Linh Nhi hái được về lúc trước.
Dù là nhất giai hạ phẩm dược thảo, cũng bán được hai mươi linh thạch.
Thấy Mộc Chiến đưa ra một cây Diệu Thanh Liễu, tên binh sĩ mắt sáng lên.
Sau đó ho khụ khụ, tay nhanh chóng thu cây liễu vào túi trữ vật rồi hô:
“Vào thành!”
Mộc Chiến gật gật một tiếng, đi qua cổng thành.
Hắn vừa mới bước qua cổng, liền từ đằng sau có một đoàn xe ngựa lao đến, khiến những người đang xếp hàng nhao nhao tản ra.
Tên xa phu còn cười cười hét lớn:
“Mau tránh đường! Mau tránh đường!”
Binh sĩ thấy cảnh tượng như vậy, nhíu mày một cái, định hét lớn ngăn lại.
Chợt hắn thấy huy hiệu của gia tộc Lâm gia, liền biến sắc, vội nói:
“Mau tránh đường cho Lâm gia vào!”
Lâm gia?
Đám người vừa mới tản ra thở phào một tiếng. May là né kịp thời xe ngựa, nếu phá hỏng chuyện tốt của Lâm gia, đêm nay liền không biết c·hết như thế nào.
Mộc Chiến vừa bước vào thành, liền nghe tiếng rộn ràng ở phía sau.
Hắn biết phiền phức sắp đến, dùng trực giác của mình liền đoán được, liền vận linh lực vào chân, dịch chuyển sang bên cạnh né tránh lối vào.
Quả nhiên, hắn vừa mới né qua một bên, chiếc xe ngựa liền ào đến.
Hắn né không kịp liền v·a c·hạm với cỗ xe ngựa này rồi.
Hình như nghe bảo là Lâm gia gì đấy. Aiz, sao đám gia tộc này luôn ngưu bức thế nhỉ? Không sợ chọc vào người không nên chọc hay sao.
Đợi xe ngựa đi xa, Mộc Chiến liền xoay người hỏi tên binh lính:
“Đám người kia là ai, sao họ xông vào mạnh mẽ thế mà các ngươi không chặn lại?”
Tên binh lính nãy vừa hét to, giờ lại bị Mộc Chiến nhìn như một tên phàm nhân chất vấn, khó chịu đuổi đuổi:
“Đi đi đi, để bổn đại gia còn làm việc!”
Mộc Chiến nhíu nhẹ cái lông mày một phát, bọn người này sao ngưu bức thế nhỉ.
Tu vi thì rách, một ngón tay hắn búng phát liền c·hết, sao bọn hắn cứ có cảm giác ưu việt đến vậy?
Mộc Chiến nghĩ thầm trong lòng, thực ra hắn sớm biết rõ, tu sĩ có tu vi liền xem phàm nhân như những con kiến hôi mà thôi, nhưng cơ bản là do tính cách muốn tỏ ra ưu việt của mấy tên này.
Chứ đứng trước mấy người có tu vi cao hơn, lại chẳng run rẩy không thôi. Mộc Chiến mặc kệ, không muốn nói chuyện với mấy tiểu lâu la tôm tép này.
Hắn đi sâu vào trong thành, quan sát một chút.
Nhà cửa trong thành được xây dựng từ những loại vật liệu quý hiếm, được khai thác từ linh thạch, cốt thụ cổ và đá tinh nguyên, tất cả đều phát ra ánh sáng mờ nhạt, như thể chúng tự hấp thu linh khí của thiên địa để duy trì sự vững bền.
Tường nhà được bao phủ bởi phù chú cổ xưa, ẩn hiện những trận pháp bảo vệ, ngăn cản yêu ma và tà khí xâm nhập. Mái ngói cong v·út như cánh hạc, được làm từ loại ngọc lưu ly xanh lục, sáng bóng khi ánh mặt trời chiếu vào, tạo nên một cảnh sắc lung linh tựa chốn bồng lai.
Khu vực trung tâm thành, nơi các gia tộc lớn và các thế lực tu tiên hội tụ, có những tòa phủ đệ cao ngất, tựa những tòa tháp vươn đến tận trời xanh.
Trước mỗi tòa phủ là các cột trụ điêu khắc hình rồng phượng, lấp lánh ánh kim quang, biểu thị quyền lực và sự cao quý.
Trong sân, những gốc cây cổ thụ hàng nghìn năm tuổi, rễ bám sâu vào đất, mỗi chiếc lá đều tràn đầy linh khí, lấp lánh như ngọc lưu ly.
Các tửu lâu và tiệm trà nằm dọc theo những con đường lớn, mái nhà chạm khắc tinh xảo, tường đá trắng sáng như tuyết, kết hợp với những bức rèm lụa phấp phới trong gió.
Trên những ban công cao, người tu sĩ ngồi thưởng trà, đàm luận đạo pháp trong khung cảnh thanh bình. Mỗi gian tửu lâu còn có một hồ sen nhỏ, nơi các loại kỳ trân dị thảo mọc lên, tỏa ra mùi hương thanh mát, làm xua tan mệt mỏi của khách nhân.
Dọc theo các khu chợ giao dịch, hàng trăm gian hàng bày bán đan dược, v·ũ k·hí, linh thảo quý hiếm. Các tiệm v·ũ k·hí luôn được trang trí bởi những tấm biển hiệu làm từ kim loại đen tuyền, phát ra ánh sáng mờ ảo.
Bên trong, từng thanh kiếm, từng thanh đao đều tỏa ra sát khí hùng mạnh, khiến người thường không dám lại gần. Còn các tiệm đan dược thì ngào ngạt hương thơm, hũ đan đặt trong lồng kính ngọc, lấp lánh như sao trời.
Những con hẻm nhỏ trong thành cũng không kém phần thanh thoát. Nhà cửa nơi đây, tuy không xa hoa như khu trung tâm, nhưng được xây dựng tinh tế với vườn hoa trước nhà, các dàn dây leo phủ xanh tường, tạo nên cảm giác gần gũi và ấm cúng.
Tiếng chuông gió vang lên từng hồi, hòa quyện với tiếng chim hót, tạo nên một khung cảnh thanh bình, yên tĩnh, hoàn toàn trái ngược với sự phồn hoa náo nhiệt của khu buôn bán.
Phàm nhân, tu sĩ trong thành đều có cả. Phàm nhân thì không nói làm gì, tu sĩ đại đa số là Tụ Linh Cảnh, chỉ có một số ít là Dung Huyết Cảnh cường giả thôi.
Mộc Chiến đến Thương Lang Thành mục đích là muốn tìm hiểu tin tức, liền vớ đại một người trên đường liền hỏi:
“Vị đạo hữu này, muốn tìm hiểu tin tức thì đi đâu trong Thương Lang Thành?”
Tên kia vừa bị kéo lại hỏi bộ dáng muốn tức giận một cái, liền thấy Mộc Chiến đẩy đẩy Diệp Thanh Liễu về phía hắn liền cười cười vui vẻ:
“Haha, đạo hữu khách khí! Ngươi mới vừa tới thành đúng không? Ừm, muốn tìm hiểu tin tức thì có thể đến Thiên Bảo Các, ở đó bán đủ loại tin tức nếu ngươi có đủ tiền.”
“Ngoài ra, ngươi cũng có thể đến các tửu lâu để hóng chuyện. Có một số chuyện Thiên Bảo Các cũng không nhanh bằng tửu lâu đâu. Trong thành Thương Lang này, Tuý Thiên Lâu là tửu lâu lớn nhất, ngươi có thể đến đó xem sao!”
Hắn trả lời thập phần nhiệt tình. Dĩ nhiên, những thông tin này ai mà chẳng biết, tuỳ tiện nói một chút lại được một nhất giai hạ phẩm dược thảo. Làm giàu không khó a.
Mộc Chiến đạt được câu trả lời thoả mãn, liền chắp tay đa tạ một cái, liền rời đi.