Bay suốt năm canh giờ, trời hiện tại cũng tờ mờ tối rồi, Mộc Chiến cảm thấy linh lực hơi hao hụt nên đành dừng chân đi bộ.
Nơi Mộc Chiến đang đứng là một cái hạp cốc, hắn men theo con đường mòn mà đi.
Đi chừng nửa canh giờ, hắn nghe âm thanh xầm xì ồn ào một hướng.
Hắn đi về hướng đó, đứng không xa đã ngửi mùi thịt nước thơm phức, còn cả thêm mùi rượu nặng toả ra mùi hương nồng đậm.
Hắn phát hiện, đó là một nhóm tu sĩ chừng hai mươi người, trên thân mặc những bộ quân phục khá giống nhau, đang rôm rả bên lửa trại ăn uống nhậu nhẹt.
Tiếng cười ha hả, tiếng cạn nâng ly, tiếng nói xôm xả khiến bầu không khí rất náo nhiệt.
“Khà khà! Không nghĩ đến chuyến này thu hoạch lớn đến thế!”
“Tiểu thư đúng là thiên tài! Không nghĩ đến một chút dấu vết cũng liền truy ra được thứ đồ ấy.”
“Ừm! Cái đó đem về thành bán được, chắc cũng phải đến mấy vạn linh thạch a!”
“Suỵt đừng nói to! Nếu không b·ị b·ắt tội đấy!”
“Lo cái gì! Toàn huynh đệ vào sinh ra tử với….”
Một tên trung niên mặc quân phục đang định nói tiếp thì phát hiện thân ảnh của Mộc Chiến từ trong sâu hạp cốc bước ra.
Hắn bất ngờ, không đâu tự nhiên lòi ra một tiểu tử thế này.
Đồng bạn thấy tên trung niên thất thố, định hỏi một chút thì cũng quay người sang phát hiện Mộc Chiến.
Thiếu niên tuấn tú, tóc đen xoã dài, mặc bộ y phục màu xanh nhìn bình dị đến lạ thường.
Y phục của Mộc Chiến bây giờ cũng không phải là những bộ y mặc trước đó ở làng, cũng không phải những bộ hoa phục lấy của La Thiên và Dư Tiểu Ca nữa.
Y phục của hắn hiện giờ là do Mộc linh lực ngưng tụ lại mà thành, mang bộ dáng của những bộ y phục trước đó mà dân làng đưa cho hắn mặc.
Lý do rất đơn giản, vì Mộng Linh Nhi từng khen, hắn rất hợp với kiểu dáng bộ đồ này.
Tên trung niên mặc quân phục đánh giá Mộc Chiến, Mộc Chiến cũng đánh giá từng người bọn hắn.
Hai mươi người mặc quân phục có tu vi dao động từ Tụ Linh Cảnh ngũ trọng đến đỉnh phong.
Xa xa một chút, có một cái kiệu màu lam, trước kiệu điệu hai con tuấn mã màu trắng.
Ngồi trước xe là một lão xa phu khoác bên thân bầu rượu đang ngủ gà ngủ gật nhìn như vô hại, thực chất là một Dung Huyết Cảnh trung kì cường giả.
Trong kiệu, có trận pháp che đậy nên Mộc Chiến không biết được tình hình ở trong.
Tên trung niên mặc quân phục kia hỏi lớn, khiến cho đám người khác đang nhập tiệc phải chú ý quan sát lại, cả lão già xa phu kia cũng mở mắt ra chú ý:
“Tiểu tử, ngươi là người nào?”
Nơi hạp cốc vắng người như thế này, bỗng nhiên xuất hiện một thiếu niên mặc bộ đồ bình dị, trên thân lại không cảm giác được một tí linh lực nào, bọn hắn nghĩ nghĩ chắc chỉ là một phàm nhân đi lạc, nhưng vẫn cứ hỏi thăm cho chắc.
Mộc Chiến biết hắn xuất hiện thế này, làm người khác cũng giật mình. Chính hắn bay suốt năm canh giờ cũng không tìm được một bóng người. Nơi này có người, bọn hắn giật mình cũng dễ hiểu.
Hắn tiếp cận cũng không để làm gì nhiều, chỉ định hỏi thăm đường xá một tí mà thôi, nhưng để an toàn, cũng tránh cho họ có hiềm khích, liền huy động mười chiếc lá trong người toả ra linh lực xung quanh.
Đám người thấy Mộc Chiến toả ra khí thế tu sĩ Tụ Linh Cảnh đỉnh phong cũng hơi bất ngờ chút.
Hiển nhiên chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi lại có tu vi cao cường như thế, có lẽ bọn hắn nghĩ Mộc Chiến là đệ tử thiên tài của gia tộc hoặc tông môn nào đấy ra ngoài lịch lãm.
Dù bất ngờ, nhưng cũng chỉ là Tụ Linh Cảnh đỉnh phong mà thôi. Bọn hắn cũng yên tâm hơn một chút. Tụ Linh Cảnh đỉnh phong bọn hắn không sợ, binh đoàn bọn hắn có Dung Huyết Cảnh cường giả đấy.
Thấy mọi người vẻ mặt an lòng một chút, Mộc Chiến chắp tay:
“Các vị đạo hữu tốt, tại hạ bị lạc đường, không biết đường về thành trì gần nhất ở đây là gì? Đi bao xa? Mong các đạo hữu chỉ giáo một phen.”
Hỏi đường?
À thì ra chỉ là hỏi đường một chút, còn tưởng chuyện gì làm bọn hắn mất một phen khẩn trương.
“Đi về hướng Nam ba mươi dặm là Thương Lang Thành, với tu vi Tụ Linh Cảnh đỉnh phong của ngươi thì chắc tầm mười ngày là đến.”
Hảo, hẳn mười ngày.
Mộc Chiến chậc chậc một tiếng, không nghĩ đường xá lại xa xôi đến thế.
Nhưng mà Thương Lang Thành, không phải Vân Lam Thành sao, hắn nhớ đến lời Đại Chu từng nói La gia ở Vân Lam Thành.
Thôi, đến Thương Lang Thành tìm hiểu chút, rồi đi qua Vân Lam Thành cũng không muộn.
Hắn chắp tay, đa tạ một tiếng định cáo từ.
“Công tử chậm chút!”
Một tiếng thanh âm trong trẻo vang lên từ phía kiệu xám, một thân ảnh nữ nhân bước từ trong đó ra.
Mộc Chiến nghe thấy tiếng gọi lại, quay người sang nhìn.
Nữ nhân khoảng hai mươi, hai mươi mốt tuổi, khoác lên trên mình bộ cung trang sườn xám màu xanh nhạt, dáng người cao ráo, có lồi có lõm. Gương mặt trái xoan kết hợp với ngũ quan tinh xảo, kết hợp với một mái tóc dài đen nhánh xoã xuống kiều đồn cao vểnh lên của nàng.
Gương mặt thanh tú, dáng đẹp động lòng người. Dù không bằng Mộng Linh Nhi, Dao Hi Nguyệt đám người nhưng cũng là một mỹ nhân ngàn dặm hiếm thấy.
Dù là thế, nhưng tâm cảnh của Mộc Chiến sau khi thức tỉnh đã trở nên vô cùng trầm ổn, mỹ sắc không thể làm cho hắn dao động được.
Nếu là trước đây thì hắn còn bất ngờ một chút, nhưng bây giờ thì lại thấy bình thường đến không thể bình thường hơn.
Khác với hắn, đám người mặc quân phục ánh mắt đều loé lên vẻ kinh diễm, còn có một cỗ dục niệm loé lên trong đó.
Nữ nhân nhìn thấy tràng cảnh này chán ghét một tiếng, lão phu xa hừ lạnh, toả ra khí thế Dung Huyết Cảnh cường giả trấn áp đám người tỉnh táo lại.
Đám người mặc quân phục biết mình thất thố, liền nhao nhao xin lỗi vị Từ tiểu thư này.
Từ tiểu thư gật đầu chấp nhận, liền tò mò nhìn về Mộc Chiến.
Nàng rõ ràng ánh mắt Mộc Chiến nhìn về phía mình vô cùng trầm ổn, không loé lên
kinh diễm, không có tà dục niệm, không có thưởng thức chi sắc.
Thậm chí, khi nàng nhìn vào mắt Mộc Chiến như sâu như rừng rậm. Nàng hiếu kì, không hiểu sao thiếu niên còn nhỏ tuổi hơn cả nàng này định lực cao đến như thế.
Nàng rất tự tin vào nhan sắc của bản thân. Tại Thương Lang Thành, hoặc nhìn khắp Đế Quốc Sơn Vân, nàng đều là một trong những mỹ nữ đỉnh tiêm.
Mặc kệ nàng suy nghĩ như thế nào, Mộc Chiến chỉ quay đầu, lẳng lặng nhìn nàng, chờ đợi nàng nói tiếp.
Không bao lâu sau, nữ nhân liền nở một nụ cười nói:
“Công tử đang muốn đi Thương Lang Thành sao, vừa hay đoàn chúng ta cũng đang đến Thương Lang Thành, công tử muốn đi cùng không?”
Đi cùng?
Mộc Chiến hiếu kì, nữ nhân lại là Tụ Linh Cảnh đỉnh phong, nhưng nàng lại được ngồi tròn kiệu, có vẻ địa vị rất cao a!
Nhưng tại sao nữ nhân này lại muốn mời mình đi chung đoàn?
Mộc Chiến ngập ngừng một chút liền nói:
“Đa tạ vị tiểu thư chào mời, tại hạ độc lai độc vãng đã quen! Xin cáo từ!”
Nói xong, Mộc Chiến liền xoay người rời đi.
Tiểu thư Từ gia cũng bất ngờ một phen, không nghĩ đến chính mình đưa ra lời mời nhưng lại bị từ chối.
Mặt nàng thoáng đỏ lên một chút xấu hổ cùng tức giận sau đó biến mất, liền quay người vào trong kiệu.
Lão xa phu thấy vậy nhíu nhíu mày một chút, hừ một tiếng, xoay người nói với tiểu thư Từ gia:
“Tiểu thư, tiểu tử đó có gì lạ?”
Lão xa phu biết tiểu thư nhà mình nhìn hoà ái nhã nhặn nhưng thập phận kiêu ngạo, nàng không thường để ý nam nhân vào mắt. Hoặc là không đủ ai có thực lực để nàng chú ý cả.
Vậy mà giờ lại mở lời mời gọi một tiểu tử, hắn hơi có điều kì quái.
“Ừm, đúng là cảnh giới so với tuổi của hắn, có thể so với nhóm người thiên kiêu ở Sơn Vân Đế Quốc”
“Đúng vậy! Nhưng ta còn có trực giác, hắn lợi hại hơn thế nhiều!”
Trực giác nữ nhân quả nhiên lợi hại, nếu biết Mộc Chiến không phải là Tụ Linh Cảnh đỉnh phong, mà là có tu vi tương ứng với Dung Huyết Cảnh trung kì, nàng có ngã ngựa hay không thì không rõ.
Tiểu thư Từ gia bị từ chối thì hơi tức giận một chút mà thôi, cũng không thèm để tâm trong lòng.
Nhưng đám người mặc quân phục lại không nghĩ thế, một tiểu tử lại dám từ chối nữ thần trong lòng bọn hắn. Lần sau gặp mặt phải cho hắn đẹp mặt mới được.
Mộc Chiến vì không muốn phiền phức kéo đến, hắn liền một mình lặng lẽ rời đi.
Biết được phương hướng Thương Lang Thành ở phía Nam khoảng ba mươi dặm, hắn ngự không bay đến.
Tụ Linh Cảnh đỉnh phong đúng là phải đi bộ hết mười ngày, nhưng hắn là Dung Huyết Cảnh trung kì, còn không phải là Dung Huyết Cảnh trung kì bình thường nên bay tầm ba ngày trời, Mộc Chiến đã đến.